Ngày hôm sau, lúc Lưu Lăng vừa nhìn thấy ta đã có chút kinh ngạc nói:
"Bùi học sĩ, tối qua không ngủ được sao?"
Ta cười gượng một tiếng: Chắc là lạ giường.
Không cần soi gương, ta cũng có thể tưởng tượng bộ dạng mệt mỏi của mình, lưng đau chân nhũn, mặt mày phờ phạc, cứ như bị say do ngồi trên xe ngựa nguyên một ngày đường.
Đối lập với ta, Bùi Tranh tinh thần phấn chấn, khí sắc hồng hào, như con hồ ly tinh được thải âm bổ dương vậy…
Bùi Tranh vốn định hôm nay sẽ theo giúp ta thẩm vấn mấy tên cường đạo kia, vừa mới nhắc tới chuyện này, Tào Nhân Quảng kia đã nói:
"Việc nhỏ này, sao dám làm phiền Bùi tướng phải thân chinh, hạ quan sớm đã đưa người giao cho vị quan mới từ đế đô tới, sáng sớm nay đã áp giải vào kinh."
Ta sững người, hỏi:
"Người từ đế đô tới? Là ai?"
Tào Nhân Quảng nói:
"Tô ngự sử, Tô Quân, Tô đại nhân."
Ta và Bùi Tranh liếc nhau một cái, lập tức nói : « Hắn ở đâu, để hắn tới gặp ta. »
Lời vừa thốt ra, ánh mắt Tào Nhân Quảng nhìn ta nhất thời có chút quỷ dị, ta cũng giật mình nhận ra, mình bây giờ không phải nữ hoàng Trần Quốc, mà là Bùi Sanh, phẩm trật còn thấp hơn Tô Quân không ít, nào có quyền lực mà để hắn tới gặp ta.
Tào Nhân Quảng cho rằng cần phải đón ý Bùi Tranh, tuy rằng không bợ đỡ ta, cũng chẳng khinh thường ta, mà trực tiếp lách qua ta, nhìn về phía Bùi Tranh:
"Bùi tướng nghĩ thế nào?"
Bùi Tranh liền hỏi giúp ta:
"Tô ngự sử đến khi nào? Bây giờ đang ở đâu?"
Tào Nhân Quảng lúc này mới đáp:
"Vừa mới đến thôi, bây giờ …" Còn chưa nói xong, đã bị người cắt lời. Tô Quân một thân áo xanh da trời, mang theo gió bụi dặm trường mà tới, thần sắc nhợt nhạt, ánh mắt lướt qua mặt Bùi Tranh rồi tới trên người ta, hơi hơi dừng một chút, lập tức làm bộ như không để ý, mà hướng tới chào hỏi mấy vị quan lớn, quý nhân.
Chàng chắc là vội vã rời khỏi đế đô mà tới, đế đô cách nơi đây không gần, quất roi thúc ngựa cũng phải ròng rã một đêm mới tới. Ta nhìn người cẩn thận tỉ mỉ như chàng, thế nhưng trên quần áo lại có chút nhăn nhúm, ánh mắt khó giấu vẻ mệt mỏi, nhìn qua cũng là bộ dạng một đêm không ngủ.
Ta bị phớt lờ dữ dội, mọi người trong sân này, phẩm trật của Ta là thấp nhất, phạm vi quyền lực lại chỉ vẻn vẹn trong cấm cung, tuy rằng được người ta tôn xưng một tiếng Bùi học sĩ, nhưng những kẻ này cũng chỉ coi ta là một vị quan văn chẳng có thực quyền mà thôi.
Bùi Tranh xòe quạt ra, che lại khóe môi như cười như không nói : « Tô ngự sử, quan lại trong kinh thành không có lệnh thì không thể tự tiện rời kinh, lần này ngài tới cũng thật nhanh. »
Tô Quân liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
"Việc theo tùy nghi mà làm, trấn Bằng Lai phát hiện có loạn đảng, không thể không phòng, Bùi tướng không quan tâm tới việc triều chính, tự có bản quan làm chủ. Sau này, bệ hạ nếu muốn trách phạt, bản quan cũng sẽ tạ chủ long ân."
Khi chàng nói lời này, khóe mắt lờ mờ nhìn về phía ta, bởi vì nghiêng người đối diện với Bùi Tranh nên hai người bọn họ đại khái không thể phát hiện ánh mắt chàng liếc về chỗ nào.
Ta cúi đầu kéo kéo tay áo, không nhịn được mà mở miệng hỏi:
"Loạn đảng ở đâu? Chẳng lẽ Tô đại nhân ám chỉ đám cường đạo hôm qua mới bắt về đấy ư?"
"Bản quan có chứng cớ vô cùng xác thực chứng minh những người đó có ý đồ hành thích vua, lấy tội này thôi đã đủ để liên lụy cửu tộc." Tô Quân lãnh đạm nói.
Lời này của chàng quả thực không sai, những kẻ đó muốn giết ta, nhưng lúc chúng động thủ cũng không biết thân phận của ta.
Bùi Tranh cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!