Dục vọng của hắn đặt giữa hai chân ta, gạt bỏ sự lên án của ta lúc trước.
Ta bỗng nhiên phát hiện, nếu hắn thật sự muốn ta, ta căn bản không phản kháng nổi, bất luận là về sức lực hay khí thế.
Cảm giác xa lạ như từng đợt sóng biển tràn bờ gột rửa từng tấc cơ thể, những nụ hôn của Bùi Tranh rải tới chỗ nào là như dấy lên ngọn lửa nơi đó, thiêu đốt khiến ta miệng nóng lưỡi khô. Ta nhắm nghiền hai mắt, ngẩng cổ, nức nở một tiếng, khó chịu mà cuộn người lại dưới thân Bùi Tranh.
Quần áo hỗn độn, khó che đậy thân thể, so với lần trước ở trên thuyền lại càng kích thích mãnh liệt hơn, khiến phía sau lưng ta cứng lại, hai tay nắm chặt đầu vai hắn, giống như người đang trôi nổi giữa biển khơi túm lấy mảnh gỗ cuối cùng vậy.
Bàn tay với lớp chai thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve làn da mỏng dưới chân ta, nơi đầu gối nhẹ nhàng nâng lên một chút, cơn mưa hôn rải xuống chẳng bỏ sót chỗ nào.
Ta há miệng thở hổn hển, mờ mờ mịt mịt mở mắt cúi đầu nhìn, trước mắt lại như phủ một làn sương trắng mờ ảo, cái gì cũng chẳng nhìn rõ.
Buông … ra… Ta vô lực đạp chân xuống.
Hai tay Bùi Tranh lướt xuống bên eo ta, nhẹ nhàng nắm lấy, ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt đen láy tình, dục cùng dấy lên, ánh mắt khẽ chuyển, giọng hắn khàn đục:
"Thật muốn ta buông ra? Rõ ràng là tay nàng đang nắm chặt vai ta đó thôi …"
Tay ta giống như bất ngờ chạm phải bỏng, rụt phắt về, đầu ngẩng mạnh về sau, cốp một cái vào thành giường, đau đến mắt thấy sao bay đầy trời; tình, dục cũng chả còn ý nghĩa gì nữa.
Hai tay ta ôm chặt đầu co vào một góc, rơm rớm nước mắt, ai oán lẩm bẩm. Bùi Tranh vươn người tới, kéo tay ta ra, nhẹ nhàng chạm vào gáy ta, ta á một tiếng, run rẩy nói: Đau …
Bùi Tranh thở dài, dở khóc dở cười rút tay về, cúi đầu hôn nhẹ lên hai má ta, đôi môi khẽ mở, nói: Nàng ấy, đáng đời.
Ta còn đang rơm rớm nước mắt, trừng hắn một cái, hắn cười khẽ, cúi đầu hôn khóe mắt ta, cảm giác ẩm ướt lướt qua, liếm sạch nước mắt còn đọng nơi khóe mắt.
Ta run rẩy, yếu ớt nói : « Ta về phòng trước đây…
"Cái tay trên lưng kia không có ý muốn buông ra. Miệng Bùi Tranh vẫn dán trên hai má, trên xương quai xanh của ta mà lưu luyến không rời, hơi thở nóng rực phả trên cổ, bàn tay thô ráp vuốt ve trên lưng ta." Ta cứ tưởng, tự mình cho nàng thời gian đủ dài để thích ứng ….
"Giọng Bùi Tranh vẫn trầm đục như trước,"Ta đã đợi nhiều năm như vậy, vốn có thêm 1 giờ nửa khắc nữa cũng chẳng để ý, để nàng từng chút từng chút một quen với ta, tiếp nhận ta, lưu luyến ta… Ta cứ tưởng, bát cháo đậu đỏ này, chắc cũng chín rồi ….
"Ta mặt đỏ tai nóng, muốn tránh khỏi môi lưỡi của hắn, bối rối hỏi:"Bùi Tranh … Đã có bao nhiêu nữ nhân qua tay ngươi rồi, ngươi mới có thể chòng ghẹo ta thành thạo như thế hả?
"Bùi Tranh khẽ giật mình, lập tức vùi đầu ở cổ ta, bả vai run rẩy, cố nén cười, chỉ thấy lồng ngực truyền đến những rung động nhỏ. Ta ảo não lui về phía sau, lại bị hắn ôm eo kéo về."Nếu đây cũng coi như chòng ghẹo, ta đây sớm đã chòng ghẹo nàng rất nhiều năm, chỉ là do nàng ngốc ngếch, đến hôm nay mới phát hiện ra thôi.
"Bùi Tranh dịu dàng cười nói:"Thiên thời địa lợi, mỹ nhân trong lòng, Đậu Đậu ngoan, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn…" Động tác của hắn lại chẳng nhẹ dịu như ngữ khí ấy, tay trái nắm chặt hay tay đang muốn dãy dụa của ta, ấn trên đỉnh đầu, tay phải vòng chặt thắt lưng ta, nửa người dưới chỉ cách một lớp quấn áo mỏng manh mà dán chặt lấy nhau, cảm giác và độ ấm, chẳng hề giữ lại mà truyền hết sang ta.
Người ta cứng đờ, vừa muốn chạy, lại không dám cử động lung tung, cơ thể như bị lửa thiêu đốt, không nói rõ được là thống khổ hay thoải mái, cảm giác xa lạ khiến ta có chút bối rối, đến lúc này mới biết … Đừng có tin tưởng quá vào những thứ viết trong sách (tẫn tín thư bất như vô thư), thứ viết trên giấy đó chung quy cũng quá nông cạn, hời hợt.
Lòng bàn tay dán trên phía trong đùi khẽ vuốt, ta nhắm chặt mắt, trong đầu lờ mờ hiện lên hình ảnh như thế này: phác thảo hình dáng một bàn tay, ngón tay mảnh khảnh, chạm nhẹ lên khu cấm địa chưa từng có kẻ đặt chân.
Sợ hãi ....
Trong khoái cảm xa lạ, kèm với chút đau đớn, cảm giác sợ hãi khiến ta không tự chủ được mà run rẩy, cắn chặt môi, nước mắt tràn khỏi khóe mi, phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Bùi Tranh buông hai tay ta ra, khẽ vuốt sau lưng ta, đem ta ôm vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai ta:
"Đừng sợ, không đau đâu …"
Hai tay ta ôm chặt lấy vai hắn, đầu ngón tay gần như đâm vào lưng hắn, há miệng cắn lên vai hắn để kiềm chế từ miệng mình phát ra những tiếng nghẹn ngào cùng rên rỉ.
Tiếng thở dốc hổn hển ngay bên tai, giọng hắn run nhẹ, khẽ gọi tên ta:
"Đậu Đậu …. Đậu Đậu …" Như là đang kiềm chế, chịu đựng cái gì.
Ta dùng giọng mũi hừ nhẹ đáp trả hắn, những cái vuốt ve trên lưng khiến ta dần thả lỏng thân thể, hai chân không tự chủ hơi hơi mở ra, khiến hắn càng dễ dàng thâm nhập.
Răng nanh ta lưu lại trên vai hắn một dấu răng thật sâu, lấp lánh một mảng nước miếng trên vai, ta nhả ra, chỉ cảm thấy hàm dưới thật đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!