Chương 33: Hợp hoan

Tử tế mà nói, ta và Lưu Lăng dù chưa gặp mặt nhưng cũng thật có duyên.

Nam Hoài Vương từng tới phủ Tô Quân cầu thân, nhưng đã bị uyển chuyển cự tuyệt, hai người suýt nữa đã kết mối lương duyên.

Mà chuyện ở Tiểu Tần cung kia, ta mạo danh nàng tầm hoan tác lạc, vừa vặn bị Bùi Tranh bắt gặp, Tiểu Tần cung vàng thau lẫn lộn (long xà hỗn tạp), tự nhiên sẽ có kẻ lắm chuyện đem việc này truyền ra ngoài, bởi vậy mà chuyện không thể không nói giữa Cô Tô quận chúa Lưu Lăng và Bùi tướng đã có vài phiên bản lưu truyền trong dân gian.

Giờ này khắc này, thấy đương sự, hơn nữa lại trong tình cảnh này, tâm tình ta thật phức tạp.

Sắc đẹp của Lưu Lăng ta có được nghe nói, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, nàng có nét uyển chuyển mềm mại đặc trưng của nữ tử Giang Nam, nhu mà không mị, diễm mà không tục, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra khí phái quý tộc, lại không làm người ta cảm thấy khó gần, khách quan mà nói, quả thật không thẹn với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ.

Chủ quan mà nói, ta cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đôi mắt sắc như nước của Lưu Lăng lướt qua lướt lại trên mặt Bùi Tranh một lát, hơi hơi do dự mở miệng nói:

"Ngài là … Bùi tướng?"

Bùi Tranh nhíu mi, cũng không phủ nhận, chắp tay cười nói:

"Chịu ơn quận chúa cứu giúp."

Lưu Lăng nhìn hắn có chút bất ngờ, lại đảo mắt sang nhìn ta, : Vị này là ….

Ta còn chưa nói gì, Bùi Tranh đã trả lời giúp: Xá muội, Bùi Sanh.

Trong lòng ta khẽ động, từ từ bày ra một nụ cười mỉm nho nhã lịch sự theo phong cách Bùi Sanh.

"Bùi Sanh xin chào quận chúa."

Thời điểm này, Quả nhân nên ở đế đô, xuất hiện ở đây chỉ có thể là Bùi Sanh. Ta và Bùi Sanh tuối tác xấp xỉ, Bùi Sanh nhiều năm đều ở trong cung, Lưu Lăng lại chưa bao giờ đến đế đô, tất nhiên không thể biết bộ dạng Bùi Sanh ra sao rồi.

Nhưng nàng ta lại đã gặp Bùi Tranh khi nào?

Bùi Tranh cũng có nghi vấn giống ta,

"Quận chúa đã gặp hạ quan rồi ư?"

Lưu Lăng mỉm cười:

"Trong hôn lễ của Phương tiểu Hầu gia ngày trước, Bùi tướng đích thân tới chúc mừng, Lưu Lăng khi đó cũng có mặt, có lẽ Bùi tướng không nhớ rồi."

Bùi Tranh ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu cười nói:

"Là hạ quan thất lễ, không nghĩ là cách nhiều năm như vậy, quận chúa vẫn nhớ rõ. Năm đó, hạ quan vẫn chưa ra làm quan."

"Lưu Lăng còn nhớ rõ, Bùi tướng khi đó lấy thân phận là đồ đệ của Thẩm tướng đi tới cùng với Mặc Duy - Mặc đại nhân. Ngày đó phụ vương đã nói với ta, thiếu niên kia chắc chắn không phải kẻ tầm thường (vật trong ao), hôm nay quả nhiên đã là quan nhất phẩm."

Lưu Lăng tán thưởng Bùi Tranh không chút che dấu, cũng chẳng biết là do lễ phép khách khí, hay là thật tình ca ngợi hắn.

Bùi Tranh mỉm cười, nói: Ông chủ quá khen.

Ca ca. Ta cố giấu vẻ không tự nhiên, nhỏ nhẹ gọi Bùi Tranh một tiếng,

"Bên ngoài gió lớn, không bằng vào bên trong nói chuyện tiếp."

Bùi Tranh mỉm cười liếc ta một cái, quay đầu nói với Lưu Lăng:

"Đêm qua gặp phải cường đạo, tuy rằng đã đánh lui rồi, phu thuyền lại đều đã chạy mất, may mà gặp được quận chúa."

Lưu Lăng dẫn chúng ta vào trong, quay đầu hỏi Bùi Tranh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!