Việc này ... đến phiên ta bị hỏi lại choáng váng, không biết nên trả lời ra sao.
Ngoài cửa truyền lại tiếng đập cửa, thị nữ Xuân La kia cao giọng nói:
"Lão gia, Phương tiểu hầu gia cầu kiến!"
Ta kinh hãi quét mắt ra bên ngoài liếc một cái, Bùi Tranh trả lời:
"Bảo ông ngày mai đi!"
Muộn rồi....
Ta nghe thấy tiếng biểu cữu bên ngoài rống to :
"Ngày mai sẽ biến thành kiếp sau!" Trong tiếng rống kia còn lẫn giọng Xuân La kinh hô
"Hầu gia không thể xông bừa!"
Ta nắm chặt chăn nhìn về phía Bùi Tranh, dùng ánh mắt hỏi hắn trốn thế nào bây giờ, hắn nhướng mày, không đợi ta phản ứng lại, liền túm lấy thắt lưng ta, ta chỉ cảm thấy thân mình bay lên không trung một chút, sau một trận hoa mắt chóng mặt, ta liền bị bao phủ bởi hơi thở ấm áp.
Bùi Tranh hắn thế nhưng đem ta – nhét vào trong chăn!
Ta còn đang muốn giãy dụa, cửa đã mở.
Biểu cữu, người thực sự là khắc tinh a!
"Cháu rể à, lúc này ngươi phải giúp ta a!" Giọng biểu cữu trực tiếp uy hiếp trước giường, người ta cứng lại, không dám nhúc nhích.
Lúc này mà bị phát hiện, sẽ chết càng khó coi...
Giọng Bùi Tranh thản nhiên không hờn giận:
"Chuyện gì không thể để ngày mai nói sao?"
"Phu nhân nhà ta lên đế đô rồi! Nghe nói mai là tới!" Giọng nói biểu cữu tràn đầy uể oải,
"Chắc là cũng nghe được tin đồn kia rồi, ta đây đều là oan uổng a!"
"Cũng không coi là oan uổng…" Bùi Tranh từ từ nói.
"Ôi chao, ngươi cũng đừng ghi hận như vậy chứ, ta tốt xấu gì cũng ở trước mặt Đậu Đậu nói tốt cho ngươi không ít!" Biểu cữu hừ một tiếng,
"Đậu Đậu cũng không biết đã chạy đi đâu, trong cung mọi người đều nói không thấy. Cháu rể, ta chỉ còn có thể đến xin ngươi giúp đỡ mà thôi!"
Ta còn chưa thành thân với hắn đâu! Kêu cháu rể thân thiết như vậy!
Ta ghé vào trong cạnh giường, ngay trước mặt là thắt lưng Bùi Tranh, mùi thuốc nhẹ nhàng truyền đến, ta không phải Ngũ cha, không thể nhận ra là thuốc gì, nhưng có chút quen thuộc, nghĩ rằng cũng không phải bệnh nghiêm trọng gi.
Ngoài mùi thuốc này ra, mơ hồ còn có … mùi hương thuộc về Bùi Tranh (mùi cơ thể ;;))? Lại nói không biết là cái dạng mùi gì, làm cho mặt ta nhịn không được mà nóng lên.
"Ta đã sắp từ quan, sợ là không giúp được gì cho người." Bùi Tranh nói.
"Việc này và chức quan không quan hệ." Ngươi
- nàng coi như tin được, ngươi làm nhân chứng cho ta, đến lúc nàng đến đây, ngươi nói hai câu công bằng, nàng cũng sẽ không làm khó ta nữa.
"Nói tốt cho biểu cữu còn có thể gọi là công bằng sao? Về sau ta cũng muốn giống như mợ vậy, quản lý Bùi Tranh gắt gao, để hắn giống như biểu cữu vậy – sợ vợ như sợ hổ..."Được, ta đồng ý với người.
Người ra ngoài đi, ta rất mệt. »
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!