Thi thoảng hắn phải theo phụ thân ra chiến trường thì sẽ để Tiêu Dật Trần ở lại phủ Tướng quân. Những lúc ấy hắn luôn lo lắng có khi nào Tiêu Dật Trần sẽ c.h.ế. t ở Lương đô không.
Sau này, lần đầu tiên Tiêu Dật Trần theo hắn ra chiến trường trở về, vì Tạ Thù Kỳ dám nói lời ngông cuồng nên khi đi ngang qua Tạ gia, Tiêu Dật Trần còn đánh Tạ Thù Kỳ một trận.
Thật ra, bản thân Lâm Thủy Hàn cũng không quá để ý mấy lời ngông cuồng của Tạ Thù Kỳ, bao năm nay, có lời khoác lác, thâm độc, hung hiểm nào mà hắn chưa từng nghe qua đâu?
Nhưng khi Lâm Thủy Hàn biết được lý do Tiêu Dật Trần đánh Tạ Thù Kỳ, hắn chợt bật cười.
Lý do của Tiêu Dật Trần: Đời này cô chỉ làm Phó tướng của nhị ca, một thằng nhóc ranh mà cũng dám ngấp nghé mỹ mạo xuất sắc của cô!
Lâm Thủy Hàn trêu y:
"Điện hạ đi so đo với cả một đứa nhóc, thật đúng là có tiền đồ."
Y còn kiêu ngạo gật đầu:
"Chứ sao nữa, ta tiến bộ như thế đấy."
Dứt lời, y nghiêng đầu nhìn Lâm Thủy Hàn.
Rõ ràng vẻ mặt của y cũng giống như lúc y kiêu ngạo khoe khoang với những đứa nhóc đồng trang lứa rằng y được Lâm Thủy Hàn dẫn tới quân doanh chơi nhưng Lâm Thủy Hàn lại cảm thấy có gì đó khang khác.
Mãi tới khi tầm mắt Lâm Thủy Hàn rơi vào đôi mắt y, bắt gặp ánh sáng nóng rực trong đôi mắt ấy.
Lâm Thủy Hàn hiểu ra.
Thằng nhóc này trưởng thành rồi, lăng kính dành cho hắn lại càng dày thêm, càng thêm sùng bái hơn!
Ban đầu Lâm Thủy Hàn cũng không để trong lòng.
Không phải hắn tự luyến nhưng con em thế gia ở Lương đô, có ai là không nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh? Bỗng nhiên hắn có chút hoài nghi, có khi đám lắt nhắt trong Lương đô nhìn hắn như nhìn một vị thần không.
Nếu không vì sao chỉ cần hắn có mặt ở Lương đô là đám con em thế gia đều chắp tay thi lễ, chạy tới chỗ hắn điểm danh như thể hắn thực hiện được nguyện vọng của chúng nó vậy.
Thế là hắn đành phải thả Tiêu Dật Trần ra để đối phó với đám này.
Lâm Thủy Hàn luôn cảm thấy có lẽ Tiêu Dật Trần không chỉ đơn thuần là sùng bái hắn?
Lại hai năm nữa trôi qua, khi Tiêu Dật Trần bị bệ hạ giục cưới.
Cũng không phải hắn cảm cảm nhận được, mà là do Tiêu Dật Trần đứng trước mắt hắn, nói với hắn.
Thời gian ấy có lẽ Tiêu Dật Trần bị bệ hạ giục cưới tới phát điên rồi.
Nghe bệ hạ kể lại Lâm Thủy Hàn cũng có thể nghĩ ra được chắc vẫn là mấy câu:
"Con à, mười tám rồi, thành thân được rồi, ở tuổi con ta đã lấy Mẫu hậu con rồi đấy."
Tiêu Dật Trần không muốn nghe bèn chạy thẳng tới phủ Tướng quân tìm hắn uống rượu.
Kết quả, tửu lượng của Tiêu Dật Trần nát bét, ba chén đã ngất ngây.
Y còn kéo tay hắn, hô lên:
"Nhị ca, ta muốn cưới huynh."
Lâm Thủy Hàn:
"... Điện hạ, đừng quá hoang đường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!