Chương 6: (Vô Đề)

8.

Tối hôm đó, chú thím trở về nhà, lại bắt đầu bàn bạc:

"Chúng ta không thể cứ ở nhà mãi như thế này được, phải kiếm tiền thôi."

"Đúng vậy, chúng ta vẫn còn trẻ, mặc dù bây giờ có chút tiền nhưng ai biết tương lai tình hình sẽ thế nào chứ."

Chú thím đối lại mặt với một vấn đề mới, đó là:

Làm thế nào để kiếm tiền.

Tôi bước đến trước mặt hai người:

"Chú, thím, chúng ta chuyển sang bán điện thoại thông minh đi. Mẫu này giống điện thoại di động đen trắng nhưng cao cấp hơn nhiều."

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

"Nghe nói còn có thể chụp ảnh, nghe nhạc được nữa!"

"Bố của Vương Tiểu Lợi có một cái điện thoại, lần trước con đến nhà cậu ấy chơi đã nhìn thấy. Con nghĩ bán thứ đó chắc chắn sẽ kiếm được tiền."

Sau lần kiếm bộn tiền trước đó, bây giờ chú thím đều vô cùng nghiêm túc lắng nghe các gợi ý của tôi.

Rất nhanh, thím đi một chuyến đến Thượng Hải, bắt đầu thử làm đại lý bán điện thoại thông minh.

Khi trở về, thím chính thức trở thành đại lý điện thoại thông minh đầu tiên trong thành phố nhỏ của chúng tôi.

Kết quả, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, thím đã kiếm được gần năm mươi vạn!

Thu nhập còn gấp nhiều lần so với khi bán điện thoại di động đen trắng trước đây!

Những người họ hàng xưa nay vốn không bao giờ qua lại, chẳng biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên mang đủ loại quà cáp đến nhà chúng tôi.

Hôm nay là anh họ đời thứ hai xa lắc xa lơ, ngày mai lại là ông chú họ từ quê, chú thím đột nhiên trở thành một miếng bánh ngon mà ai cũng nhắm đến. Nhưng mục đích của bọn họ thật ra chỉ có một, là tiền.

Thím đuổi hết tất cả họ hàng này ra ngoài.

Ngày nào thím cũng vui đến mức cười không khép được miệng, còn nói thêm:

"Toàn bộ số tiền này đều là An An giúp thím kiếm được! Sau này tất cả đều sẽ để lại cho An An!"

Chú cũng gật đầu đồng ý, bảo tôi chính là con mèo thần tài của cả nhà.

Đồng thời, tôi cũng trở thành con nhà người ta mà bạn bè cùng lớp ghen tỵ nhất.

Nhưng vào một ngày sau khi tan học, tôi đang đeo cặp sách đi đến lớp học thêm, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người đang theo dõi mình.

Nghe tiếng bước chân, có lẽ là một người đàn ông.

Tôi không dám quay đầu lại, chỉ có thể bước đi càng lúc càng nhanh!

Nhưng tôi càng nhanh, người phía sau cũng lập tức tăng tốc.

Tôi bắt đầu chạy từng bước lớn.

Kết quả tôi chỉ vừa chạy, người phía sau cũng bắt đầu chạy theo.

"An An, chạy nhanh như vậy làm gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!