Tôi lặng lẽ lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
Chỉ thấy mẹ tôi, sau khi bị thím châm chọc một trận xong, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà ta hung hăng trừng mắt với tôi, trong giọng nói tràn ngập oán hận:
"Chắc chắn là bởi vì con sao chổi này học chung một lớp với Hồng Viễn, con bé ở quá gần Hồng Viễn nên cướp mất vận may của thằng bé!"
Nói đến đây, bà ta còn vỗ mạnh vào đùi một cái:
"Đúng rồi, thầy bói đã nói, Hồng Viễn nhất định phải tránh xa con bé mới được."
"Con bé giành được hạng nhất, lại hại Hồng Viễn nhà chúng tôi thê thảm rồi!"
"Không được, thím phải chuyển trường cho con bé, nhất định không thể để con bé ở đây, phải để con bé cách xa Hồng Viễn!"
Rõ ràng bà ta hoàn toàn không đồng tình với lời của thím, ngược lại vẫn tiếp tục đổ lỗi việc anh trai tôi thi không tốt lên đầu tôi.
Thím bị lời nói của mẹ tôi làm cho kinh ngạc, nhìn bà ta giống như nhìn một kẻ thiểu năng, tức giận đến mức không nói nên lời.
Thấy mẹ tôi cứ làm loạn không ngừng, thím chỉ liếc bà ta một cái:
"An An sẽ ở lại đây, không chuyển trường."
"Nếu chị không hài lòng thì cứ đưa con trai chị đi trường khác, dù sao chúng tôi cũng không đi."
Đến khi buổi họp phụ huynh kết thúc, mẹ tôi vẫn không chịu dừng, tiếp tục gây sự với thím.
Thím nắm tay tôi rời đi ngay lập tức, mặc kệ mẹ tôi có nói gì cũng không đáp lại.
Theo lời thím nói chính là:
"Sợ đi chậm sẽ bị lây hội chứng ngu ngốc của bà ta mất."
Những ngày sau đó, mẹ tôi cứ liên tục làm loạn.
Cuối cùng, thấy thím sống c.h.ế. t không nghe, bà ta cũng hết cách, vậy mà thực sự chuyển trường cho anh trai tôi.
Tối hôm làm xong thủ tục chuyển trường, bà ta còn cố ý chạy đến nhà thím tuyên bố:
"Các người cứ đợi đấy mà xem! Hồng Viễn đã chuyển trường rồi, con sao chổi này cuối cùng không thể khắc thằng bé được nữa!"
"Sau này, con bé sẽ khắc cả nhà các người!"
Thấy mẹ tôi làm bộ làm tịch như vậy, tôi vừa lo lắng bất an, lại vừa cảm thấy xấu hổ.
May mắn là thím đã an ủi tôi:
"Cái gì mà khắc tinh, tai tinh, đừng nghe mẹ con nói bậy!"
"Đầu óc bà ta có vấn đề, nói năng không đáng tin, bà ta chỉ không muốn nhìn thấy con sống tốt mà thôi."
"An An, nghe lời thím, con đã đến nhà chúng ta rồi thì phải sống thật tốt, càng ngày phải càng giỏi hơn mới được!"
Thế nhưng, lời nói tối hôm đó của mẹ tôi lại ứng nghiệm.
Không bao lâu sau, gia đình chú thím vậy mà thực sự gặp phải biến cố lớn…
6.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!