Chương 2: (Vô Đề)

2.

Ngày hôm sau.

Thím gõ cửa nhà mẹ tôi:

"Trình Tình, chị làm cái gì vậy? Chị đưa Tiểu Mai lên thành phố rồi bỏ con bé lại ở trong công viên suốt cả đêm. Chị không biết bây giờ bọn buôn người hoành hành thế nào à?"

"Cho dù con bé không bị bọn buôn người bắt đi, nhưng đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, trời thì lạnh, chị muốn để con bé c.h.ế. t rét sao?"

Cửa vừa mở, thím lập tức mắng xối xả.

Tôi nắm c.h.ặ. t t.a. y thím, cả người không nhịn được mà run lẩy bẩy vì chịu lạnh suốt cả đêm.

Nếu như không phải sáng sớm thím đi làm ngang qua công viên, nhìn thấy tôi nằm co ro trong bụi cỏ chịu rét, có lẽ tôi đã bị bọn buôn người bắt đi thật rồi.

Mẹ tôi bị mắng đến sững sờ, nhưng khi nhìn thấy tôi trốn sau lưng thím, bà ta vẫn chột dạ, không dám nhìn tôi lấy một lần.

Bà ta kéo thím lại, nói nhỏ điều gì đó, đầy vẻ bí mật.

Thím nghe xong, tức giận quát lớn:

"Chỉ vì mấy câu nói nhảm nhí lừa gạt của bà thầy bói từ đâu ra mà dám bỏ rơi chính con gái ruột của mình sao? Đầu chị bị lừa đá rồi à?"

Mẹ tôi vẫn còn biện minh:

"Em dâu, nếu không phải vì con bé này, làm sao bố bọn trẻ lại đột ngột qua đời? Làm sao Hồng Viễn tự nhiên không cao lên được, học hành cũng chẳng ra gì?"

"Đều tại mệnh con bé quá cứng! Khắc c.h.ế. t bố bọn trẻ, còn đè nén vận may của Hồng Viễn!"

"Thím thích nói gì thì nói, dù sao từ bây giờ trở đi, tôi chỉ có một đứa con là Hồng Viễn!"

Mẹ tôi vừa mắng vừa nhanh chóng lùi vào trong nhà, khóa chặt cửa lại.

Chỉ còn tôi đứng ở bên ngoài, tay nắm chặt lấy góc áo thím, ngơ ngác không biết phải làm gì.

Thím không thể tin nổi, tiếp tục đập cửa.

Từ bên trong nhà, giọng mẹ tôi vọng ra:

"Hay là thế này, chẳng phải thím và Châu Quân không sinh được con sao? Đưa Tiểu Mai về nuôi đi."

"Mặc dù con bé không bằng Hồng Viễn nhà tôi, nhưng sau này hai người già đi, ít nhất con bé cũng có thể lo ma chay cho hai người!"

"Chị nói linh tinh cái gì vậy?"

Thím nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như thể muốn nhìn thủng nó.

Nhưng mẹ tôi dù có thuyết phục thế nào cũng không chịu mở cửa.

Cuối cùng, thím thở dài, nhìn tôi rồi nói với giọng điệu bất lực.

"Tiểu Mai, con về nhà với thím trước đi."

3.

Tôi ở nhà thím vài ngày.

Trong thời gian đó, thím và chú đã nhiều lần thử đưa tôi về lại nhà mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!