Nghe thấy câu nói ấy, đừng nói là mẹ tôi, ngay cả chú thím cũng bắt đầu cuống lên.
"Cháu đừng đùa nữa, không đi là sao? Cháu mau mở cửa ra!"
Thím tôi cũng bắt đầu gõ cửa.
"Cháu không đi đâu! Ở chỗ này có thang máy, có phòng khách rộng rãi, ghế sofa lớn, cháu không muốn về nhà!"
Chu Hồng Viễn không phải là người có lương tâm, khi còn nhỏ ở trong nhà, cậu ta được đối xử như Thái tử, tất cả mọi thứ đều có tôi làm đệm đỡ lưng, đương nhiên không biết được ngoài kia còn có trời.
Những ngày qua cậu ta đã quen sống ở nhà chú, ngủ giường lớn, xem TV, chơi game, ăn đồ ăn ngon.
Tất nhiên không muốn quay lại căn nhà cũ nhỏ nát ấy nữa.
"Hồng Viễn! Con nói gì vậy? Về nhà mẹ sẽ nấu sườn heo lớn cho con ăn."
"Con không muốn! Con muốn ở lại đây, nếu không thì mẹ cũng bán con đi! Con không đi với mẹ, con muốn ở với chú thím!"
"Con muốn làm con trai của bọn họ!"
Mẹ tôi quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn thím đầy giận dữ:
"Thím cho con trai tôi uống bùa mê thuốc lú gì vậy, đồ gà mái không biết đẻ trứng! Bản thân không sinh được con trai nên định cướp con trai của tôi đi đúng không?"
Thấy thím và mẹ lại sắp sửa cãi nhau, tôi xỏ dép bước vào phòng, lục lọi ngăn kéo mấy lần.
Khi đi ra ngoài, tôi nắm lấy tay thím.
"Thím, chìa khóa đây."
Bọn họ đã quên mất là có chìa khóa dự phòng.
Chu Hồng Viễn bị mẹ tôi kéo ra ngoài.
"Mẹ, không phải mẹ đã nói rồi sao? Chú thím không có con trai, sau này mọi thứ của bọn họ đều là của con!"
"Vậy ngôi nhà này chính là của con!"
Chú thím cũng không ngờ rằng Trình Tình lại dạy dỗ Chu Hồng Viễn như vậy, sắc mặt bọn họ trở nên rất khó coi.
Chu Hồng Viễn không cam tâm, bám vào khung cửa:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
"Tôi không muốn bà làm mẹ tôi! Tôi muốn làm con trai của thím! Bà cút đi!"
Trong cơn tức giận, cậu ta mạnh tay đẩy mẹ tôi ngã bật ra phía sau.
Mẹ tôi không kịp đề phòng, sau lưng đập mạnh vào góc bàn, ngã nhào xuống đất, làm đổ cả cốc trà.
Cốc trà rơi xuống đất vỡ tan, một mảnh thủy tinh cắm sâu vào mắt trái của bà ta.
Á.
Bà ta đau đớn kêu lên thảm thiết, trên mặt tràn đầy m.á. u tươi, khóe mắt chảy ra những giọt máu.
Trong khi đó, Chu Hồng Viễn lại giống như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục kêu gào không muốn người mẹ như bà ta nữa.
Khoảnh khắc đó, bà ta khóc trong đau đớn, một mắt bị mù, biểu cảm hoảng loạn và mơ hồ, dường như không thể hiểu nổi tại sao đứa con trai mà bà ta yêu thương nhất lại đột nhiên thành ra như thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!