Chương 5: (Vô Đề)

07

Lạnh lẽo lan tỏa nơi khóe môi, ta nhàn nhạt cất lời:  

"Chẳng lẽ Hầu gia không định đòi lại công bằng cho A Uyên sao?"Có lý nào chơi mã cầu lại nhắm thẳng đầu người mà đánh? Không phải ghen ghét con trai ta tài đức vẹn toàn, đến tám con ngựa của bọn họ cũng chẳng đuổi kịp hay sao?  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Con trai chịu ấm ức như vậy, làm cha mà co đầu rụt cổ, khoanh tay ngồi nhìn, sao có thể không trách? Không chỉ phải trách, mà còn phải…"  

Ta nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sắc bén như dao:  

Máu trả bằng máu!  

Thẩm Niệm An nghe vậy thì giật mình, sau đó vẻ mặt phiền não, rụt người lại trên ghế thái sư:  

"Lỗi lầm vô ý của trẻ con, ngươi bắt ta – một người lớn – đi so đo tính toán, thì ra thể thống gì? Huống hồ, chuyện ngoài ý muốn, ngươi bảo ta tính toán thế nào? Chặt chân kẻ khác à?"Cùng lắm thì sau này không chơi đùa với bọn chúng nữa là được. Dù sao A Uyên cũng không có thiên phú về cưỡi ngựa b.ắ. n cung, yên tâm tĩnh tâm học tập văn chương.

Hiện giờ Bạch Lộc thư viện đang tuyển nhận con cháu nhà quan quý, đợi nó khỏe lại, đưa nó nhập học cũng không tồi."  

Con riêng của hắn, nhờ sự dàn xếp chu toàn, được Thái phó nhận làm đệ tử thân truyền.  

Còn con trai ta, chỉ đáng để ném vào Bạch Lộc thư viện chơi bời cùng đám công tử ăn chơi trác táng.  

Từ bao giờ, mẹ con ta trở thành bệ đỡ và phông nền cho người khác vậy?  

Ta chỉ vì nhẫn nhịn, thu mình làm một phu nhân đoan trang, thanh lịch, chẳng lẽ bọn họ thực sự nghĩ ta không có đầu óc hay sao?  

Ta nhấc cây trâm điểm thúy của Ninh Nhược Tuyết đặt lên bàn, ngay cạnh tay Thẩm Niệm An.  

Cúi thấp người xuống, ta nhìn thẳng vào đôi mắt run rẩy của hắn, nhấn mạnh câu hỏi cuối cùng:  

"Vậy, Hầu gia không định tính toán nữa, đúng không?"  

Đồng tử hắn co rút, ngay sau đó, hắn giận dữ phản kích:  

"Ta đây đường đường là một Hầu gia, tính toán hơn thua với một đứa trẻ nít, không thấy mất mặt sao? Ngươi không ngại bôi nhọ bản thân, nhưng ta không muốn làm ô uế môn phong nhà mình!"Nếu ngươi còn cố tình quấy rối, đừng trách ta không nể tình!Nếu ta nhất định phải tính toán thì sao?08Vân Hằng!

"Hắn mang theo khí thế bức người, ánh mắt sắc bén chạm thẳng vào ta. Ngọn đèn dầu"tí tách" vang lên, ánh sáng mập mờ phản chiếu ý định sát khí trong mắt hắn rõ ràng hơn bao giờ hết.  

Lòng ta hiểu rõ: ở cái nhà họ Thẩm này, giữa ta và hắn, cuối cùng chỉ có thể sống sót một người.  

Hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng thua cuộc trong ánh mắt lạnh lẽo không chút nhượng bộ của ta.  

Hắn đẩy tấm ngân phiếu năm vạn lượng bạc về phía ta, giọng nói vừa bức bối vừa cố tỏ ra hợp lý:  

"Năm vạn lượng này, nàng cầm lấy. Chuyện của A Uyên đến đây chấm dứt."  

Để biện minh cho mình, hắn còn cố tình cao giọng:  

"Trẻ con không hiểu chuyện, lỡ tay gây thương tích mà thôi. Nàng là người lớn, nếu cứ nhất nhất so đo, chẳng phải chỉ làm mất mặt Hầu phủ của ta sao?"Nàng không để tâm thể diện hay vị trí chính thê của mình, vậy tiền bạc thì sao?"  

Đúng vậy, ta để tâm đến tiền bạc.  

Bạch Gia quân của ngoại tổ phụ ta cần một dòng tiền như nước để duy trì. Đó chính là căn cơ giúp ta và A tỷ giữ được vị trí trong chốn phong ba.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!