Chương 2: (Vô Đề)

Ta sững người nhìn nàng. Ninh Nhược Tuyết rụt người lại, vội dùng khăn tay che miệng.  

"Ôi trời, ta được phu quân cưng chiều quá sinh hư, quen ăn nói thẳng thắn, phu nhân chớ trách. Nhưng lời nói có thể thô, lý lẽ thì không sai. Nếu như..."  

Phu nhân!  

Quản gia bà bà chạy vội vào với vầng trán đẫm máu, cắt ngang lời lẽ thao thao bất tuyệt của Ninh Nhược Tuyết.  

Cúi sát tai ta, bà khó xử báo:  

"Hầu gia nói muốn đánh cờ với Thái phó, vẫn không chịu quay về."  

Từ lúc A Uyên ngã ngựa đến giờ đã tròn hai canh giờ rưỡi.  

Ta đã ba lần phái người đi mời Thẩm Niệm An, nhưng hắn vẫn ở phủ Thái phó, ung dung đánh cờ ngâm thơ, không thèm trở về.  

Khi bị gọi quá nhiều, hắn liền trút giận lên người bà bà.  

Nhìn vết thương trên trán bà, ta đã hiểu rõ thái độ của Thẩm Niệm An.  

Nếu không phải A tỷ ta từng ban ơn cho Trần thái y, còn Lục Châu mặt dày lấy ân tình đó mời thái y từ yến thọ của mẫu thân ông về, thì chân của A Uyên e rằng đã sớm bị hoại dưới vó ngựa rồi.  

Cho dù ngay cả bề ngoài của mối quan hệ phu thê hắn cũng không muốn giữ gìn, nhưng A Uyên dù sao cũng mang họ Thẩm, là con trai của hắn, vậy mà hắn có thể thản nhiên nhìn con mình trọng thương, tàn phế.  

Người cha lạnh lùng vô tình như thế, đời này thật khó gặp.  

"Bà lui xuống trước đi, tiện thể nhờ đại phu xem vết thương trên mặt."  

Bà bà vừa đi khỏi, Ninh Nhược Tuyết đã không kìm được mà lên tiếng:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Phủ Thái phó? Thật khéo, cha đứa trẻ của ta cũng đang ở phủ Thái phó. Không vì gì khác, chỉ để cầu xin Thái phó nhận con ta làm môn sinh, dát thêm vàng cho nó."Phu nhân cũng hiểu mà, chúng ta làm cha mẹ, luôn phải nghĩ chu toàn cho con cái. Chỉ riêng loại trà Long Đàm Thắng Tuyết mà Thái phó yêu thích, phu quân của ta cũng đích thân lặn lội mang về cho ông ấy."  

Thì ra, mười tháng trước, Thẩm Niệm An lấy cớ chuyện khẩn cấp, lên đường đi Mân Việt giữa gió mưa, cả đi lẫn về mất hơn ba tháng, tất cả chỉ để dọn sẵn con đường danh lợi cho con trai của nàng ta.  

Vậy mà khi A Uyên của ta khai trí, ta chuẩn bị lễ vật trọng hậu, chỉ mong hắn đi một chuyến đến trước mặt Thái phó, cầu xin cho con trai được làm bạn đọc cùng hoàng tử, hắn lại lạnh nhạt liếc ta một cái:  

"Gọi là danh sư xuất cao đồ, mà trò thì cần có thiên phú. A Uyên tư chất bình thường, nàng bảo ta mang gì đi hạ mình cầu xin người ta?"  

Hôm nay ta mới hiểu, hắn không phải không biết cầu xin, chỉ là A Uyên của ta không đáng mà thôi.  

Hắn không phải không biết thương yêu, chỉ là thương tổn chưa chạm đến A Uyên của ta, nên hắn chẳng xót đau.  

Đến cả mẹ chồng ta, khi A Uyên vừa được đưa về phủ, bà cũng chỉ vội vã ghé qua một chút.  

Thấy thái y đã đến, bà liền hấp tấp đến Đình Tâm Hồ thưởng mai tuyết với các quý khách, từ đó đến nay không phái người hỏi thăm lấy một câu.  

Bởi lẽ, trong mắt họ, A tỷ của ta đã bị đưa vào lãnh cung, còn ta, chiếc thang thô ráp giúp họ leo lên núi cao, đã đến đây là đủ rồi.  

Không cần phải giả vờ tử tế, khách khí với ta thêm nữa.  

Gia tộc bạc tình bạc nghĩa như nhà họ Thẩm, thật khiến người ta chán ngán đến tận cùng.  

03

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!