Chương 13: (Vô Đề)

Thì ra, khu biệt viện ba dãy phía tây thành lại bất ngờ bốc cháy trong đêm tuyết.  

Trùng hợp làm sao, cửa viện bị khóa chặt không thoát ra được, mẹ con Ninh Nhược Tuyết đập cửa đến vang trời.  

Tiếng kêu la làm kinh động đám láng giềng quyền quý hai bên, vì sợ lửa lan sang nên đã dốc sức ra tay cứu giúp.  

Nhưng khi cửa viện vừa bị phá, kẻ đầu tiên lao ra lại là một nam nhân quần áo xộc xệch.  

Không đợi ai kịp mở miệng, hắn đã hoảng hốt cắm đầu lao vào màn tuyết trắng, không thấy bóng dáng đâu nữa.  

Ngay sau đó, mẹ con Ninh Nhược Tuyết mới chậm chạp bước ra.  

Một người bị cháy rụi cánh tay, một người thì què mất một chân.  

Đến khi Thẩm Niệm An nhận tin chạy đến, ôm đứa trẻ kia vào lòng, mọi người mới nhìn rõ diện mạo đứa trẻ.  

Thật trùng hợp, nó giống y hệt kẻ vừa bỏ chạy bảy phần.  

Đường đường là hầu gia mà bị chụp lên một cái mũ xanh lớn ngút trời, còn hí hửng nuôi con cho người khác.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ai nấy đều hân hoan nhìn trò hề, vẻ mặt cực kỳ khó coi.  

Thẩm Niệm An như bị ăn tát ngay giữa đám đông, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cãi cọ với Ninh Nhược Tuyết trước mặt mọi người, lại càng khiến hắn trông giống một tên ngốc bị lừa dối thê thảm.  

Cuối cùng, trong ánh mắt đầy thương hại của đám đông, hắn mới nhận ra sự tình.  

Hắn có tin hay không không quan trọng, đứa trẻ kia có phải con hắn không cũng không quan trọng.  

Quan trọng là, đứa trẻ ấy đã dính vết nhơ.  

Thân thế của nó sẽ bị người đời dị nghị suốt kiếp, kéo theo cả Thẩm Niệm An và Thẩm gia trở thành trò cười cho thiên hạ.  

Đứa trẻ nhơ nhuốc ấy, đời này không còn cửa bước qua cổng lớn của Thẩm gia nữa.  

Khi ta vào cung, Thanh Hạnh đã tuân lệnh bảo vệ A Uyên, còn Lục Châu đi thẳng đến phía tây thành.  

Cuối cùng không ai mất mạng, quan phủ chỉ làm qua loa một chút rồi giải tán.  

Chỉ có Thẩm Niệm An, hoàn toàn dập tắt hy vọng, trở thành gã hề trong mắt người đời.  

Nhìn vẻ đau khổ của hắn, ta khẽ cười, nhổ ra vị tanh nồng trong miệng, ngẩng đầu đáp trả hắn bằng một cái tát không kém phần mạnh mẽ:  

"Chẳng phải là quả báo của ngươi sao? Mới chỉ thế này, đã chịu không nổi? Không phải ngươi muốn mạng của ta à!"  

Khi hắn trừng mắt nhìn ta đầy căm phẫn, như không dám tin vào tai mình, thì quản gia đột nhiên hét toáng lên:  

"Hầu gia, không hay rồi! Lão phu nhân... thổ huyết mà c.h.ế. t rồi!"  

Cái gì?  

19

Dù đã trúng phong, không thể nói năng, chẳng thể động đậy, nhưng Thẩm mẫu vẫn cố gắng duy trì chút hơi tàn.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!