Chương 8: (Vô Đề)

Ta tiếp tục ra vẻ bất lực:

"Haizzz… dùng gần hết rồi. Mẫu thân có thể ứng trước cho con ít bạc được không?"

Bà hơi do dự.

Ta liền tranh thủ châm thêm than vào lửa:

"Mẫu thân yên tâm, đợi chuyện mỏ vàng xong xuôi, nhi tử sẽ dâng mẫu thân một đạo chỉ sắc phong phẩm hàm nhất phẩm, để đám người từng khinh thường mẫu thân phải tới quỳ lạy."

Lão phu nhân bắt đầu d.a. o động:

"Vậy… con cần bao nhiêu?"

Mười vạn lượng.  

Ta đáp không chút do dự.

"Cái gì?! Mẫu thân làm gì có từng đó bạc!"  

Bà lập tức hét lên, mắt trợn tròn như chuông đồng.

Ta tiếp tục dụ dỗ:

"Mẫu thân có thể về bên ngoại vay một chút. Yên tâm, con không lấy không đâu — ba phần lãi, mẫu thân thấy sao?"

Vừa nghe thấy ba phần lãi, mặt bà lập tức nhăn nhó như bị cắt thịt:

"Ba phần? Vậy khác nào cho không bọn họ!"

Ba phần thì đã sao?  

Ta càng dấn thêm một bước, vẻ mặt đầy tự tin:

"Chờ con lên được Lại bộ Thượng thư, tiện tay lấy ít giấy phép muối, giấy phép trà, số tiền này không phải dễ như trở bàn tay sao?"

Đôi mắt đục ngầu kia lập tức sáng rực —  

như thể nhìn thấy núi vàng núi bạc hiện ngay trước mắt.

Bà vội xoay người, mở hòm riêng lấy ra một xấp ngân phiếu:

"Du nhi, đây là một vạn lượng mẫu thân để riêng, con cầm tạm trước. Số còn lại, mẫu thân sẽ xoay xở sau."

Ta cụp mắt, giấu đi nụ cười châm chọc, nhẹ nhàng nói:

"Mẫu thân đúng là người hiểu lòng con nhất."Ba ngày sau, điều khiến ta kinh ngạc là —  

lão phu nhân thật sự gom đủ hai mươi vạn lượng bạc.

Sau mới biết,  

bà đến cả tiền dưỡng già của đường tỷ góa bụa cũng không tha.

Nhìn từng rương bạc chất như núi trong kho,

ta bất chợt nhớ đến lời phụ thân từng dạy:  

Tham lam – chính là điểm yếu dễ lợi dụng nhất của con người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!