Ta nhân cơ hội, đổ thêm dầu vào lửa:
"Nghe nói Đại điện hạ đã bí mật điều động một đội thân binh, sáng mai… sẽ đích thân đi tới nơi ấy..."
Ta chưa kịp dứt lời —
Rắc!
Tiếng sứ vỡ vang lên giòn tan.
Chén trà trong tay Nhị hoàng tử đã bị hắn bóp nát, nước trà văng tung tóe.
Hắn cố nén cơn giận, khi nhìn lại ta, gương mặt đã nặn ra một nụ cười hòa nhã:
"Vân Du, ngươi cứ lui về trước. Công lao này… bản cung ghi nhớ."
Ta khẽ cúi đầu, hành lễ cung kính.
Sau đó xoay người, bình thản rời khỏi phủ Nhị hoàng tử.
Vừa bước ra khỏi cửa phủ —
một luồng gió lạnh tạt thẳng vào mặt ta
Gió nổi rồi.
Các ngươi… cứ chờ mà chếc đi.
15
Nhà họ Thẩm ta bao đời nay kế thừa gia nghiệp,
vẫn luôn dựa vào đôi chân vững chãi, chăm chỉ làm ăn,
từng bước tích lũy nên gia tài và danh vọng.
Từ bao giờ từng có cái gọi là bản đồ mỏ vàng hư vô mờ mịt kia chứ?
Thế nhưng, khi lời đồn vô căn cứ ấy lan truyền khắp nơi,
lại có vô số kẻ tin là thật.
Vậy thì…
ta đây sẽ để lời đồn đó trở thành sự thật.
Sau một phen cân nhắc kỹ càng,
cuối cùng ta quyết định đánh dấu vị trí mỏ vàng ở tận sâu trong vùng nội sơn núi Thương Ngô.
Vùng đó địa hình hiểm trở, núi non trùng điệp ngoằn ngoèo.
Không mất một hai tháng thì đừng mong đặt chân đến nơi.
Điều then chốt hơn cả —
nơi ấy là địa bàn của bọn cường đạo Hắc Vân Trại.
Lũ này hung tàn bạo ngược, tiếng xấu lan xa giang hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!