Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại nơi túi hương treo bên hông Tiêu Vân Du.
Nàng lập tức cầm lấy, đưa lên mũi ngửi — sắc mặt đại biến.
Có kẻ bỏMỹ Nhân Lệ
"vào trong này. Đây là loại độc dược âm độc chuyên dùng hại nữ nhân. Càng chung phòng nhiều lần, độc tính càng nặng, đến cuối cùng sẽ chếc… trên giường."
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lên lưng ta.
Thật độc ác!
Với một nữ tử mà nói,
đó là nỗi nhục chếc rồi còn bị người đời phỉ nhổ.
Ta chợt nhớ lại — mỗi lần cùng Tiêu Vân Du chung phòng, ta đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Tưởng là do thể chất yếu.
Nào ngờ... lại là trúng độc!
Tiêu Vân Du lúc này cũng ngây người.
Hắn lắc đầu như điên, sắc mặt tái mét:
"Không! Không phải ta! Ta không biết gì cả!"
Có lẽ... hắn thực sự không biết.
Bởi vì chiếc túi hương ấy là Thẩm Như Ngọc tặng ta trong lễ cập kê,
ta vô cùng yêu thích, không rời nửa bước.
Nghĩ tới đây, ta hối hận đến nghiến răng.
Sớm biết vậy, đã không nên thiêu xác Thẩm Như Ngọc…
phải mang đi mà cho chó ăn mới đúng!
"Ta có cách giải độc."
Nữ tử lên tiếng, phá vỡ bầu không khí u ám,
từ trong tay áo lấy ra một hộp ngọc tinh xảo.
Nắp hộp bật mở, bên trong là một con cổ trùng đỏ như máu, đang cuộn tròn.
Chân nhỏ dính đầy dịch nhầy nhớp nháp, trông cực kỳ ghê rợn.
Đây làThực Tâm Cổ
", sẽ ăn hết độc trong nội tạng của hắn… tất nhiên là ăn kèm một chút m.á. u thịt."
Ta hỏi: Đau đến mức nào?
"Ngàn d.a. o róc thịt, vạn trùng gặm tim. Hơn nữa…"
Ánh mắt nàng liếc sang Tiêu Vân Du đang run như cầy sấy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!