Chương 4: (Vô Đề)

Chỉ trong chốc lát, hắn ngất lịm đi.

Chậc, vô dụng.

Ta thật sự… rất muốn giếc hắn.

Nhưng hắn không thể chếc khi còn mang thân xác của ta.

Ta chỉ muốn để hắn khắc ghi một điều —

Hiện tại, với ta mà nói,  

việc bóp chếc hắn… chẳng khác nào nghiền chếc một con kiến.

Khi bước ra khỏi cửa phòng,  

ta dặn dò Lai Phúc:

"Tăng người canh phòng lên gấp ba, một con ruồi cũng không được lọt vào."

09

Trong thư phòng,  

ta day day mi tâm.

Những ngày qua, ta đã tìm khắp tất cả danh y trong thành.  

Kết quả thu được… gần như giống hệt nhau.

Dược tính của tuyệt tử dược đã ngấm vào tận tủy xương, thân thể Thẩm Lạc Anh này… nhiều lắm cũng chỉ còn sống được nửa năm.

Lẽ nào…  

cả quãng đời còn lại của ta thật sự phải sống trong thân phận Tiêu Vân Du sao?

Không!

Ta không cam lòng!

"Gia… có một nữ tử nhất quyết đòi gặp ngài, nói… nói rằng có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân."

Giọng của Lai Phúc cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Dạo gần đây không biết bao nhiêu kẻ mạo danh thần y tới lừa tiền,  

ta đang định phất tay từ chối…

Thì chợt liếc thấy ngoài sân có một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng lặng lẽ.

Tim ta chợt khựng lại một nhịp.

Không hiểu vì sao, ta đổi lời:  

"Dẫn nàng ta tới tiền sảnh."

Nữ tử kia từ lúc bước vào đã luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn ta.

Lại là một kẻ si mê lớp da này của Tiêu Vân Du sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!