Nửa năm trước,
khi ta trở lại Thẩm phủ,
lúc đó Thẩm Như Ngọc đã ăn uống cực kỳ nhiều,
cả người tròn lên một vòng.
Ta còn lo lắng khuyên nàng:
"Như Ngọc, ăn uống vô độ hại thân đấy, muội nên tiết chế một chút."
Khi ấy nàng đang cắn một miếng bánh hoa quế, má phồng phềnh như tiểu hồ ly.
Nghe lời ta, nàng ngẩng đầu lên, mặt đầy hạnh phúc mà nói:
"Tỷ tỷ, giờ kinh thành chuộng vẻ đẹp đầy đặn, hơn nữa ăn được là phúc!"
Ta còn định khuyên thêm mấy câu,
thì Tiêu Vân Du vừa khéo xuất hiện,
ôm lấy ta từ phía sau.
"Lạc Anh, còn hai tháng nữa Như Ngọc sẽ đến tuổi cập kê rồi, nàng đừng luôn coi muội ấy như đứa nhỏ mà dạy bảo mãi thế."
Thế là chuyện đó cũng chỉ cười cười cho qua.
Ta cũng chẳng để trong lòng.
Nhưng giờ nghĩ lại, mới thấy lúc đó ta ngu ngốc đến nhường nào.
Ta đã chẳng hề để ý, khi Tiêu Vân Du nói câu ấy, hắn còn nhẹ tay đẩy đĩa ô mai về phía Thẩm Như Ngọc.
Thì ra… từ lúc đó trở đi,
Thẩm Như Ngọc đã mang thai rồi.
Mà ta — kẻ ngu si này —
vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng phu thê hòa thuận, đàn cầm đối đáp…
04
"Tiểu Lang… hôm nay chàng làm sao vậy? Làm ta đau lắm đó."
Thẩm Như Ngọc xoa cổ tay đỏ bừng, giọng mang theo vài phần oán trách.
Ta cố nén dòng khí huyết dâng lên cổ họng, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
"Như Ngọc... muội thật sự hận nàng ta đến vậy sao?"
Nghe ta hỏi vậy, Thẩm Như Ngọc ngẩng phắt đầu lên.
Trong mắt nàng, lửa ghen như sắp thiêu cháy tất thảy.
"Đương nhiên rồi! Ai ai cũng biết Thẩm phủ có một đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn, còn ta thì sao? Cả đời chỉ bị giấu trong bóng tối, chẳng ai đoái hoài."
"Từ nhỏ đến lớn, mụ v. ú già luôn dạy ta phải biết điều, không được tranh giành — nhưng tại sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!