Vệ Châu có thể nể tình thân thích mà không so đo với hắn.
Nhưng ta thì khác, hắn mà dám làm ta không vui, ta sẽ khiến hắn khóc lóc ê chề.
Có lẽ lần này Trần Thế Kiệt thật lòng hối cải.
Trong chiến trường, đao kiếm không có mắt.
Hắn đã đỡ một mũi tên thay cho Vệ Châu.
Cũng phải nói hắn xui xẻo, khi đó Vệ Châu đang ngồi xổm, mục tiêu của tên b.ắ. n là đầu nàng, nhưng mũi tên lại xuyên đúng đường dưới của Trần Thế Kiệt.
Cảnh tượng thật thê thảm.
Máu không ngừng chảy từ hạ thân của Trần Thế Kiệt. Hắn hoàn toàn trở thành phế nhân, và cũng tròn lời đồn trước đây hắn tự tạo về mình.
Hắn cũng khá giỏi.
Dựa vào công lao cứu mạng và sự mặt dày, hắn dọn vào ở trong phòng Vệ Châu.
Lâm Tu, vì bị ép chia phòng với ta, nhìn cảnh này mà đầy ghen tị.
Ta xoa đầu hắn, không nói ra sự thật.
Vệ Châu là một nhân tài mà ta nhắm trúng, làm sao dễ dàng tha thứ cho Trần Thế Kiệt như vậy.
Nàng là một tiểu đầu lĩnh, vì muốn mang lại lợi ích cho binh lính dưới trướng, nàng thường xuyên bắt Trần Thế Kiệt giải khuây cho họ.
Tốt lắm.
Ngoại truyện (Lâm Tu):
Nhị muội và tam muội thường chê ta là một kẻ mọt sách, không hiểu tình yêu chân thực.
Ta chỉ cười, không phản bác.
Ta sao lại không hiểu?
Ta hiểu rất rõ.
Tiếc rằng, người ta yêu đã có phu quân, mà phu quân của nàng lại là một kẻ lăng nhăng.
Ta chưa kịp buồn lâu, đã nghe tin nàng sắp theo đại quân trở về kinh.
Đêm đó, ta phấn khích đến mức thức trắng.
Đến khi ngủ dậy, nàng đã vào cung nhận thưởng.
Mặc Thư, người ta cử đi thám thính, mang về một tin vui.
Nàng đã hòa ly rồi.
Ta vui mừng đến mức đọc thêm một cuốn sách cổ quý.
Đại muội đến chơi, thấy ta có biểu hiện lạ liền hỏi han.
Nàng dùng sách cổ để dụ dỗ, ta khai toàn bộ.
Đại muội giận đến mức giậm chân:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!