- Vương Quốc Hoa, ở đây.
Giọng rất quen nhưng Vương Quốc Hoa không nhớ ra đó là ai.
Sở Sở cảm thấy mình quá thất bại. Cô mất nửa tháng mới tìm được địa chỉ của hắn, hơn nữa còn tự mình lái xe tới mà hắn không ngờ hình như không nhận ra mình. Sở Sở cảm thấy có lẽ mình không nói gì với nhà đã chạy đến đây tìm hắn là sai lầm. Bỏ kính xuống, Sở Sở nói:
- Nhìn gì, không nhận ra ư?
Vương Quốc Hoa đã không ít kinh nghiệm giao tiếp với phụ nữ, thấy Sở Sở tức giận liền đưa tay lên trán thở dài nói:
- Sở Sở, cô ăn mặc gợi cảm như vậy làm tôi không dám nhận. Hơn nữa cô lái xe không sợ gây ra tai nạn giao thông ư? Đây là không có trách nhiệm.
- Đáng ghét.
Sở Sở nở nụ cười đồng thời vô thức ưỡn bộ ngực không lớn không nhỏ lên, mông lắc lư để muốn làm Vương Quốc Hoa mê đắm.
- Mau đeo kính lại.
Vương Quốc Hoa như kẻ trộm nhìn quanh. Sở Sở khó hiểu hỏi:
- Sao vậy?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi không thích cảm giác bị vạn ánh mắt ghen ghét nhìn vào.
Lấy lòng phụ nữ như thế nào thì Vương Quốc Hoa thừa biết, Sở Sở là loại cô gái được yêu chiều từ nhỏ đâu phải đối thủ của hắn.
Trên đường đến đây Sở Sở khá lo lắng nhưng chỉ vài câu của Vương Quốc Hoa đã làm cô rất vui. Mặc dù biết hắn đây là đi vòng vo nhưng cô vẫn kìm nén được niềm vui của mình.
- Miệng lưỡi trơn tru, lên xe đi.
Sở Sở nở nụ cười rất tươi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không được, còn chưa hết giờ làm.
Sở Sở ngẩn ra một chút, câu trả lời này nằm ngoài suy nghĩ của cô. Trước khi đến Sở Sở đã tìm hiểu kỹ tình hình của Vương Quốc Hoa, một chức không có quyền lực gì vậy mà mỹ nữ đến hắn lại nói thế. Chút tự tin của Sở Sở lại bị đả kích.
- Được rồi, cậu về làm việc của mình đi, tôi đi.
Một người phụ nữ nếu đã quyết định không nói lý thì đàn ông có giải thích như thế nào cũng vô ích.
Vương Quốc Hoa biết rõ điểm này nên cười khổ nói:
- Được, tôi lên xe đi với cô.
Sở Sở lại thấy không đành lòng vì ép Vương Quốc Hoa phải làm như vậy. Sở Sở thực ra vẫn cảm thấy mình là người luôn biết suy nghĩ cho người khác, chỉ là không biết sao mỗi lần thấy Vương Quốc Hoa là cô lại muốn châm chọc hắn mà thôi.
- Thôi vậy, tôi đợi cậu.
Cậu mới đi làm có vài ngày đừng làm lãnh đạo nhớ đến.
Lấy lui làm tiến luôn là biện pháp có hiệu quả, Vương Quốc Hoa mặc dù trong lòng vui vẻ nhưng trên mặt lại không hề có gì là do dự.
- Không sao, cùng lắm bị mắng một hai câu mà thôi.
- Tôi cũng không muốn hại cậu bị mắng, về đi làm đi, tôi chờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!