Chương 45: Tín nhiệm

Thấy Vương Quốc Hoa tay cầm hộp trà, Ôn Xương Thịnh hơi nhíu mày:

- Đồng chí Trạch Quang, anh làm thế nào vậy? Anh không biết tính tôi sao?

Ôn Xương Thịnh nói không quá nghiêm khắc nhưng ẩn chứa uy áp của quan to ập tới. Vương Quốc Hoa dù không phải Tằng Trạch Quang nhưng cũng cảm nhận được quan uy này.

Tằng Trạch Quang vội vàng giải thích:

- Bí thư Ôn, tôi có thể không biết thói quen của ngài sao? Chỉ là chút trà núi sinh trưởng ở nơi cao mà thôi.

Tằng Trạch Quang nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng Vương Quốc Hoa biết loại trà này không dễ có được. Đó là những cây chè sinh trưởng ở núi Vân Sơn trên độ cao một ngàn năm trăm mét, mưa xuống mới hái mà mỗi lần hái chỉ được một cân.

Núi Vân Sơn nằm ngay phía tây xã Bàn Long nên Vương Quốc Hoa biết rõ.

- Ồ, vậy để đó đi.

Ôn Xương Thịnh lúc này mới gật đầu cho phép. Vương Quốc Hoa xoay người đi, Ôn Xương Thịnh đột nhiên cười nói với hắn:

- Cậu thanh niên này được.

Câu không đầu không đuôi của Ôn Xương Thịnh làm Tằng Trạch Quang rất bất ngờ, Vương Quốc Hoa cũng vậy. Hai người không tự giác nhìn nhau, Tằng Trạch Quang thấy vẻ nghi ngờ trong mắt Tằng Trạch Quang.

- Bí thư Ôn quá khen.

Vương Quốc Hoa cảm ơn rồi đi ra.

Ôn Xương Thịnh biết sự sống chết của Tằng Trạch Quang thì Du Phi Dương không hề lo lắng, nhưng thư ký của Tằng Trạch Quang lại là bạn học kiêm anh em của Du Phi Dương, Ôn Xương Thịnh không ngại tạo chút quan hệ, dù sao chỉ cần một câu nói mà thôi.

Trước đó Ôn Xương Thịnh không muốn gặp Tằng Trạch Quang vào lúc này. Nguyên nhân rất đơn giản, Ôn Xương Thịnh có ấn tượng không tốt với Tằng Trạch Quang.

Sau khi sự kiện giẫm đạp ở huyện Nam Sơn xảy ra, Ôn Xương Thịnh đề cử Tằng Trạch Quang làm bí thư hoàn toàn không phải Tằng Trạch Quang là người của y, mà đây là muốn tìm người thích hợp để so đấu với Quản Nhất Vĩ, ai bảo Quản Nhất Vĩ là người của Lôi Minh.

Mặc dù không có bao phần thắng nhưng Ôn Xương Thịnh cũng không quá chú ý vì chức bí thư huyện ủy một huyện nghèo như Nam Sơn.

Ôn Xương Thịnh không nghĩ có thể thắng, càng không nghĩ Lôi Minh sẽ chịu buông. Dù sao ở vấn đề Lý Hùng Phi, Lôi Minh đã nhường, chẳng qua tình hình phát triển nằm ngoài dự đoán của Ôn Xương Thịnh.

Vốn coi như xác định Quản Nhất Vĩ làm bí thư huyện ủy, Ôn Xương Thịnh cũng định buông tha ai ngờ Lôi Minh nghe điện xong là thay đổi thái độ ngay.

Sau đó Nghiêm Hữu Quang không ngờ tự mình đưa Tằng Trạch Quang đi nhận chức làm cho Ôn Xương Thịnh thiếu chút nữa cho rằng Tằng Trạch Quang là người của Nghiêm Hữu Quang.

Bởi vì chuyện này Ôn Xương Thịnh rất khó chịu, sau đó y thông qua con đường khác biết ít tin trên tỉnh nên mới bỏ được khúc mắc trong lòng này.

Sau khi Vương Quốc Hoa rời đi, Ôn Xương Thịnh ngồi im không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Tằng Trạch Quang. Trong lòng y đang suy nghĩ mục đích đến đây của Tằng Trạch Quang.

Tằng Trạch Quang quả thật có chỗ dựa trên tỉnh nhưng người kia không có ý giúp Tằng Trạch Quang trong khá nhiều năm làm Ôn Xương Thịnh hơi nghi ngờ. Khi đề bạt Tằng Trạch Quang làm chủ tịch, Ôn Xương Thịnh rất thưởng thức đồng chí có năng lực mạnh này.

- Bí thư Ôn, quấy rầy giờ nghỉ của ngài, tôi đúng là xấu hổ. Thực ra tôi tới chỉ là muốn báo cáo một chút suy nghĩ trong công việc sau này. Nam Sơn là huyện có kinh tế lạc hậu, thị ủy giao trọng trách xuống, tôi cảm thấy áp lực rất lớn.

Tằng Trạch Quang cẩn thận suy nghĩ rồi nói.

Đến cầu viện? Ôn Xương Thịnh hơi giật mình trong lòng, ừ, xem ra tên Tằng Trạch Quang này đau đầu với Quản Nhất Vĩ, bây giờ thêm một phó bí thư Đảng đàn có chỗ dựa rất cứng.

- Anh nói tiếp đi.

Ôn Xương Thịnh vẫn rất tự nhiên, Tằng Trạch Quang cẩn thận nói:

- Công việc của huyện ủy không rời khỏi sự lãnh đạo của thị ủy, bây giờ huyện ủy huyện Nam Sơn chúng ta đang học tập chỉ thị tinh thần của bí thư Ôn trên hội nghị. Bộ máy lãnh đạo huyện ủy Nam Sơn nhất định sẽ theo sát chỉ dẫn tư tưởng của thị ủy.

- Anh nói sao vậy hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!