Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ khi tính kế với Du Phi Dương. Nhưng nghĩ trước kia Du Phi Dương chọn tự tử, chút xấu hổ của hắn lại biến thành tự hào.
Từ giọng của Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được tính cách của Du Phi Dương đã thay đổi, tóm lại không còn là thanh niên quật cường lạnh nhạt như trước.
Chuyển biến này là điều hắn muốn thấy, không có bao người thích sự cô độc cả.
…
Du Phi Dương nhếch miệng cười, Vương Quốc Duy đang lái xe thấy thế không khỏi cười nói:
- Người tên khác tôi có một chữ xem ra rất được ông chú ý. Nói thật gần đây vẫn nghe ông nhắc tới tên này, tôi đúng là muốn xem hắn là người như thế nào.
Du Phi Dương ngửa cằm suy nghĩ:
- Người này nói như thế nào nhỉ? Rất khó nói rõ nhưng là người rất cuốn hút.
Vương Quốc Duy kinh ngạc nhìn Du Phi Dương. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, về sau Vương Quốc Duy theo bố về phía nam. Trong ấn tượng ảu Vương Quốc Duy thì Du Phi Dương là người rất kiêu ngạo, không mấy khi coi trọng ai, còn là bạn học đại học.
- Phi Dương, tôi mới đã bị ông lôi tới khu miền núi nghèo khó, sau đây ông phải giới thiệu tôi hai ba mối làm ăn đó.
Vương Quốc Duy cẩn thận nói, Du Phi Dương nhìn hắn:
- Quốc Duy, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, nghe tôi khuyên một câu. Ông về sau đừng bán loại xe này, lần này tôi giúp nhưng không có lần sau.
Vương Quốc Duy nghe xong không nói mà lặng lẽ lái xe. Lúc sau y mới cười nói:
- Được, năm chiếc xe lần này ông xử lý giúp tôi, về tôi chặt đứt mọi quan hệ. Dù sao một năm kiếm được mấy triệu tiền lãi đủ để tôi chơi một thời gian. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, ông không cho tôi làm cái này, ông phải chỉ đường khác cho tôi chứ.
Tôi quen tiêu sài rồi, mấy triệu chắc thoáng cái là hết.
Du Phi Dương vỗ vỗ chỗ ngồi nói:
- Được, cái này dễ làm. Xe này của ông được đó, hay là tôi mua giúp Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Duy giật mình quay đầu nhìn Du Phi Dương thấy đối phương không hề đùa.
- Nói đùa gì thế? Đây là xe Lexus, tuy nói là hàng nhập lậu về nhưng dù có giảm giá với ông cũng là 500 ngàn.
Phì. Du Phi Dương khinh thường nói:
- Tên Vương Quốc Hoa này không biết lai lịch của tôi, coi tôi như anh em. Hắn ném tôi ba triệu không hề chớp mắt, 500 ngàn tính gì? Mấy ngày trước tôi có vụ làm ăn kiếm được hai triệu, theo hiệp định thì chia cho Vương Quốc Hoa bảy phần, hắn có thêm 1,4 triệu, mua xe ông không đủ sao?
Vương Quốc Duy không nhịn được quay đầu lại, tay điều khiển vô lăng cũng run lên.
- Ông tập trung lái xe đi.
Xe tiến vào địa phận quận Lưỡng Thủy, Vương Quốc Duy quyết định dừng lại ven đường.
- Đừng có gấp, ông nói rõ xem mình làm gì mà được từng đó tiền.
- Chú út tôi có quan hệ với Hiệp hội giám sát chứng khoán, giúp tôi mua cổ phiếu tốt.
Du Phi Dương không thèm để ý nói. Vương Quốc Duy cười ha hả nói:
- Thì ra ông có cửa này, mặc kệ, phải cho tôi một phần. Tôi bỏ ra ba triệu cho ông dùng, cũng chia ba bảy.
- Có thể chẳng qua nếu là vậy thì xe này phải cho không tôi.
Du Phi Dương cười ha hả nói. Vương Quốc Duy nhăn nhó mặt lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!