- Bí thư Tằng, thực tế thì sự kiện đánh nhà kinh doanh bên ngoài ở chợ nông sản đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến hình tượng thu hút đầu tư của huyện Nam Sơn chúng ta.
Tôi đề nghị tổ chức hội nghị ban bí thư lâm thời ở công an huyện, đưa ra biện pháp ứng phó hữu hiệu, chỉnh đốn tác phong làm việc của các cơ quan chức năng, có câu trả lời với nhà kinh doanh, cũng cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng.
Quản Nhất Vĩ đi lên ân cần chào rồi lập tức đưa ra ý kiến.
Đảng ủy nắm vĩ mô, chính quyền nắm chức năng, đề nghị này do Quản Nhất Vĩ đưa ra là thích hợp nhất. Thực tế hai người đều biết rõ mục đích đến đây làm gì, nếu không cần gì gióng trống khua chiêng như vậy? Quản Nhất Vĩ vừa lên đã lộ thái độ, Quản Nhất Vĩ gật đầu nói:
- Tiểu Vương, cậu đi thông báo một chút.
Quản Nhất Vĩ chỉ đưa ra đề nghị, quyết định cuối cùng là do Tằng Trạch Quang, đây là một cách thể hiện Đảng quản lý tất cả. Đối với việc này Quản Nhất Vĩ có chút bất đắc dĩ, mình chỉ còn cách vị trí quyết định cuối cùng có mỗi một bước.
Vương Quốc Hoa đứng bên luôn nở nụ cười nhưng trong lòng lại hơi giật mình. Hội nghị ban bí thư ở thời này thường áp đảo hội nghị thường ủy. Quản Nhất Vĩ đề nghị như vậy nhìn như hợp lý thực ra đã giấu gì đó.
Vương Quốc Hoa muốn nhắc Tằng Trạch Quang nhưng lại không biết nên nói như thế nào, vì thế hắn hơi chần chờ.
Tằng Trạch Quang thấy vậy không khỏi có chút bực mình, y thầm nghĩ Vương Quốc Hoa này sao lại thất thần vậy? Chẳng qua y cũng không tức giận mà thấy Vương Quốc Hoa còn trẻ, không tập trung cũng là bình thường.
Vương Quốc Hoa cuối cùng quyết định nên nhắc một chút. Hắn lặng lẽ đưa tay sờ sờ chiếc máy nhắn tin trong túi, máy nhắn tin vang lên, Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng:
- Xin lỗi.
Tằng Trạch Quang bắt đầu thấy tức, y đang chuẩn bị quát vài câu nhưng đột nhiên nhớ đến một vấn đề. Vương Quốc Hoa vẫn biểu hiện xuất sắc sao đột nhiên lại thất thường như vậy?
Tằng Trạch Quang gật đầu với Quản Nhất Vĩ sau đó nói:
- Tiểu Vương, cậu đi theo tôi.
Vừa nói y vừa đi ra góc, Vương Quốc Hoa cũng đi theo. Quản Nhất Vĩ không khỏi giật mình thầm nghĩ cử động này không bình thường. Lẽ ra Tằng Trạch Quang có thể phê bình Vương Quốc Hoa ngay mới đúng. Nhưng Tằng Trạch Quang lại bình thản làm Quản Nhất Vĩ đột nhiên cảm thấy không ổn.
Y híp mắt nhìn chằm chằm vị thư ký kia.
- Quốc Hoa, có gì muốn nói vậy?
Tằng Trạch Quang đi tới bên nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa khá cảm kích, Tằng Trạch Quang tin mình thật là không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt. đương nhiên bây giờ không phải lúc thể hiện cảm xúc, Vương Quốc Hoa nói:
- Chuyện mà hội nghị ban bí thư quyết định muốn sửa là không dễ, ngài xem có thể để tạm đó rồi trao đổi với mấy vị phó bí thư trước không?
Câu nhắc này làm Tằng Trạch Quang sởn gai ốc, y lạnh lùng nhìn lướt qua Quản Nhất Vĩ. Câu nhắc này của Vương Quốc Hoa rất kịp thời.
Mục đích cuối cùng của Tằng Trạch Quang là nắm lấy vị trí trưởng phòng công an nhưng vấn đề này nếu như nhắc ra trong hội nghị ban bí thư, làm một bí thư huyện ủy chưa hoàn toàn tạo được uy tín thì không chừng chuyện hôm nay sẽ thành toàn cho người khác.
Huyện Nam Sơn có sáu phó bí thư.
Chủ tịch Quản Nhất Vĩ, phó bí thư Đảng đàn chưa tới, phó bí thư kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lưu Đông Hoa, phó bí thư phụ trách quản lý tuyên truyền văn hóa giáo dục Cát Mậu Nguyên, phó bí thư kiêm bí thư đảng ủy chính pháp Đường Hoài Minh, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường trực Chu Dũng đã bị bắt.
Đúng là bởi vì Đường Hoài Minh là phó bí thư kiêm bí thư đảng ủy chính pháp và trưởng phòng công an, Tằng Trạch Quang mới không ở lại hiện trường vì không muốn trở mặt hoàn toàn. Ngoài hai phó bí thư không thể tham gia, hội nghị ban bí thư có tổng cộng năm người tham gia.
Ở thời Lý Hùng Phi phiếu của bí thư có thực lực phủ quyết, Tằng Trạch Quang tự nhận không làm được điểm này. Nói cách khác bây giờ tổ chức hội nghị ban bí thư thảo luận vấn đề phòng công an thì rất có thể xuất hiện cục diện không thể khống chế.
Hội nghị ban bí thư một khi xuất hiện cục diện không thể khống chế thì có nghĩa gì với Tằng Trạch Quang? Tằng Trạch Quang biết rõ, một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Quá khinh suất.
Tằng Trạch Quang rất tự nhiên vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa, sau đó không nhanh không chậm đi tới trước mặt Quản Nhất Vĩ. Vương Quốc Hoa không khỏi thầm phục định lực của Tằng Trạch Quang, lúc này không ngờ còn mỉm cười nói với Quản Nhất Vĩ:
- Lão quản, vừa nãy tôi đã phê bình Tiểu Vương, thanh niên không biết quy củ, đừng để ý.
Vương Quốc Hoa hiểu ý tiến lên cúi đầu nói với Quản Nhất Vĩ:
- Chủ tịch Quản, tôi xin lỗi ngài vì vừa nãy thất thần, sau này sẽ không như vậy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!