Nghiêm Giai Ngọc lấy lý do đến quận Lưỡng Thủy còn kéo Vương Quốc Hoa, mục đích cũng không phải thật sự có việc cần hắn giúp.
- Tiểu Vương, chị đúng là có chuyện cần cậu giúp, còn không thể giúp thì thôi cũng được.
Nghiêm Giai Ngọc quyết định nói thật, nó lại làm cô thấy thả lỏng hết người.
- Ừ, chị nói đi.
Vương Quốc Hoa vẫn chú ý từng cử động của Nghiêm Giai Ngọc. Hôm nay cô có chút khác lạ. Nếu là kiếp trước Vương Quốc Hoa sẽ không ngần ngại trao đổi nhu cầu sinh lý với cô nhưng giờ thì hắn không dám. Dù sao hắn vào nhà nước, muốn phát triển nên muốn làm thế là phải có dũng khí.
Đương nhiên phải thừa nhận dáng người Nghiêm Giai Ngọc rất hấp dẫn, hai chân lúc hợp lại thì tờ giấy cũng chưa chắc lọt qua được.
- Có một bạn cấp ba của chị từ Singapore về bày cơm mời bạn học, y trước đây theo đuổi chị cho nên …
Nghiêm Giai Ngọc có chút do dự nhìn Vương Quốc Hoa, trong mắt đầy mong chờ như trẻ con đói thấy đồ ăn ngon.
Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ một tiếng.
Hắn nhìn quần áo trên người:
- Nghiêm tỷ, chị không sợ tôi làm chị mất mặt sao?
Nghiêm Giai Ngọc nghe xong liền vui vẻ nói:
- Cái này thì chị nghĩ rồi, mai mới là ngày y mời, hôm nay chúng ta trực tiếp đến thành phố NJ mua mấy món đồ. Cậu yên tâm không cần cậu bỏ tiền, chị …
- Tiền công quỹ?
Vương Quốc Hoa cắt ngang lời. Nghiêm Giai Ngọc nghe xong không hề tức giận trừng mắt nhìn:
- Chị là loại người kiếm lợi từ công quỹ sao?
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Nhân viên nhà nước không chiếm lợi từ công quỹ đâu có nhiều. Ví dụ như lúc này đi xe công làm việc riêng. Chẳng qua Nghiêm Giai Ngọc không ý thức được mà thôi.
Thành phố NJ cách quận Lưỡng Thủy hơn 200 km, đường chỉ chạy với tốc độ cao nhất 60 km/h, Vương Quốc Hoa tính qua phải 6h mới tới nơi. Không có đồng hồ, lại không có điện thoại di động nên Vương Quốc Hoa không quá quen.
Đường phía trước đã thông, Vương Quốc Hoa khởi động xe đi tới. Nhìn thấy đằng trước có ngân hàng. Nghiêm Giai Ngọc khó hiểu hỏi:
- Sao thế?
Vương Quốc Hoa xuống xe nói:
- Lấy chút tiền mặt.
Nghiêm Giai Ngọc vội vàng nói:
- Không cần, chị có mang theo.
Vừa nói cô còn lấy một bọc nhỏ ra trong người ra, mở khóa bên trong lộ ra hai tệp tiền.
- Nghiêm tỷ, tôi giống một tên mặt trắng sao? Hơn nữa chút tiền đó của chị có đủ không?
Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói làm Hà Thúy Trúc ngẩn ra. 20 ngàn không ít mà. Ở quận Lưỡng Thủy mình mang theo 20 ngàn còn không đủ sao?
Người trong ngân hàng không nhiều, Vương Quốc Hoa không phải xếp hàng mà đi thẳng tới cửa sổ đưa thẻ tới nói:
- Lấy 50 ngàn tiền mặt.
Nghiêm Giai Ngọc đứng bên run lên, nghe hắn nói như là 500 vậy. Dù là 500, thu nhập một tháng của Vương Quốc Hoa chẳng qua mới là hơn 200, hắn không nên có nhiều tiền như vậy chứ? Tham ô? Bây giờ thoạt nhìn không có cơ hội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!