Chương 14: Thẹn

Nghiêm Giai Ngọc buồn bã đưa tay chống tường muốn đứng lên nhưng không thành công. Cú va vừa rồi làm ngực cô bị đụng mạnh thở không ra hơi.

Mặt Vương Quốc Hoa đầy dữ tợn.

Hắn đi nhanh tới nói:

- Đưa chìa khóa cho tôi, nhanh lên.

Nghiêm Giai Ngọc bị hắn nói vậy đâm sợ, tay run run lấy chìa khóa đeo ở thắt lưng. Vương Quốc Hoa thấy thế ngồi xổm xuống tự lấy:

- Là chiếc nào, có điện thoại đểu có gì mà phải khóa lại chứ?

Nghiêm Giai Ngọc lớn như vậy nhưng lần đầu bị người quát. Trong lòng mặc dù buồn muốn khóc nhưng thấy gương mặt anh tuấn của Vương Quốc Hoa vì sốt ruột, mắt hung ác nhìn chằm chằm vào mình, Nghiêm Giai Ngọc không dám nói gì.

- Cái này.

Vương Quốc Hoa đứng lên xoay người chạy tới trước điện thoại mở ra rồi gọi cho 120. Dập máy mà trong lòng hắn thấy rất áy náy. Nếu như trước khi đi gặp Du Phi Dương hắn có thể nghĩ đến chuyện này thì kết quả đâu xảy ra như vậy.

Càng nghĩ càng thấy áp lực, hắn vung tay lên tự tát vào mặt mình.

Bốp một tiếng, Nghiêm Giai Ngọc trừng mắt đầy khó hiểu nhìn hắn. Vương Quốc Hoa không kịp nghĩ nhiều mà lao nhanh ra ngoài, lúc này quan trọng nhất là cứu người.

Vương Quốc Hoa vừa ra cửa đã thấy Bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi và chủ tịch Tằng Trạch Quang một trước một sau lao xuống, mặt hai người đầy khủng hoảng.

Hai người này cũng ở trụ sở sao trước đó không ra gặp công nhân mà chỉ để một phó chủ tịch thường trực ra gặp?

MỘt người quá thông minh thật sự không phải chuyện gì tốt. Chỉ dừng lại trong giây lát, Vương Quốc Hoa đại khái có thể đoán được câu chuyện là như thế nào.

Vương Quốc Hoa lui lại vài bước dựa lưng vào tường nhìn Lý Hùng Phi đang hét lên với thư ký, vẻ mặt chủ tịch Tằng Trạch Quang cũng đầy khẩn trương phân phó người bên cạnh. Đầu hắn ông ông lên như không nghe thấy gì hết.

- Ôi, cậu sao thế?

Nghiêm Giai Ngọc vân vê chân một chút, cô dựa vào tường mà đứng lên. Thấy mặt Vương Quốc Hoa tái nhợt, cô đưa tay chạm vào tay Vương Quốc Hoa một chút thấy rất lạnh nên không nhịn được nhỏ giọng nói.

- Chủ tịch Tằng có cuộc sống không quá tốt ở huyện phải không?

Vương Quốc Hoa theo bản năng Hoàng Mộng Chân, Nghiêm Giai Ngọc vội vàng nhìn quanh:

- Bên ngoài đang bận, cậu đi cứu người đi, lát nói chuyện này.

Hai xe cấp cứu của bệnh viện huyện đã tới, trong trụ sở cũng tìm được xe để chở người. Sau nửa tiếng bận rộn mới đưa được người bị thương nặng đến bệnh viện cấp cứu. Cả trụ sở trở nên yên tĩnh, Vương Quốc Hoa rất mệt vì hỗ trợ. Hắn ngồi thở hổn hển ở bậc thang phòng bảo vệ.

- Chuyện hôm nay chính quyền phải có câu trả lời cho dân chúng.

Đứng dưới tán cây, Lý Hùng Phi lớn tiếng nói, Tằng Trạch Quang ở phía đối diện cũng không hề nhân nhượng đáp lại một câu:

- Bây giờ quan trọng nhất là cứu quần chúng bị thương, chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo cấp trên, còn do ai chịu trách nhiệm thì trong lòng mọi người biết.

Tằng Trạch Quang nổi giận đùng đùng lên xe Santana:

- Lái xe đi, đến bệnh viện.

Lý Hùng Phi đứng tại chỗ mặt đầy âm trầm nhìn xe. Phó chủ tịch thường trực Chu Dũng cẩn thận đi tới nói:

- Bí thư Lý, tôi nên làm gì bây giờ?

- Làm gì ư? Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Cải cách có nhà máy dệt mà anh lại làm loạn đến vậy? Anh đúng là làm tôi quá thất vọng. Đáng chét.

Tâm trạng đầy áp lực của Lý Hùng Phi gần như phát tiết hết ra, mặt Chu Dũng không còn chút máu, người cứng đờ lại, may là ở bên có người đỡ nên không ngã xuống. Sau đó mặt Chu Dũng lúc đỏ lúc trắng và phun ra một ngụm máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!