Chương 39: Một phút quyết định.

Lưu Hiểu Hàn là con gái rượu của bác Phương Trường, hiện tại đang học năm hai đại học. Kể từ thời thơ ấu, cô bé đã y hệt một thằng con trai: cắt tóc húi cua, rồi trốn học đánh nhau... không thiếu trò nào. Và người cô bé lấy ra làm bao cát luyện tay chính là Phương Trường.

Đánh nhau có thắng có thua, nhưng chưa bao giờ Phương Trường thấy cô bé chảy nước mắt, lần sau vẫn bướng bỉnh khiêu chiến cậu tiếp. Bởi vậy nên hai anh em chơi rất thân, và cũng chính thế nên Lưu Hiểu Hàn mới gọi cả họ tên Phương Trường, dù sao tuổi cũng chẳng hơn kém nhau là bao.

Có điều từ khi lên đại học thì con nhóc này bớt lông bông rồi. Gần một năm không gặp, Lưu Hiểu Hàn thực sự thay đổi rất nhiều. Thay đổi lớn nhất chính là chịu nuôi tóc dài.

Phương Trường vò rối kiểu tóc của Lưu Hiểu Hàn nhưng cô bé cũng không giận, chỉ tháo chun xuống chải lại cho mượt thôi.

"Được đó, lớn rồi, cũng thay đổi tính nết luôn hả!?"

Phương Trường trêu chọc Lưu Hiểu Hàn:

"Có đối tượng nhắm đến rồi đúng không?"

Lưu Hiểu Hàn lườm cháy mặt Phương Trường:

"Không, em chỉ thấy mặc váy khá đẹp, anh có ý kiến gì không?"

"Không không, nào dám ý kiến."

Phương Trường cầm hộp hạt dưa trên bàn lên rồi đưa sang: Ăn không?

"Không... Ài, Phương Trường, sao anh làm giáo viên quèn thôi mà lắm tiền vậy?"

"Không phải, anh từ chức rồi, hiện tại đang làm streamer."

Ồ Lưu Hiểu Hàn không bất ngờ bởi cô gái này cũng đang dã tâm bừng bừng thi khoa diễn xuất, hoàn thành giấc mộng diễn viên để đời. Cùng chí hướng thì có gì để bất ngờ đâu, con người ta ai cũng có ước mơ riêng mà. Còn trẻ còn khỏe thì cứ xông xáo đi, sợ gì?

Lưu Tiểu Hàn buộc gọn tóc lại, rồi dường như lại nhớ ra cái gì đó, hí hửng ý ới với Phương Trường:

"Đúng rồi! Em vừa nhớ ra gần đây có quán CS đấy. Đến làm một ván không?"

Đừng nói đến súng thật, ngay cả súng laser của tương lai Phương Trường cũng đụng rồi thì CS có gì đáng để hứng thú đâu. Trong phòng livestream của cậu còn đang có cả chục khẩu laser chưa có chỗ vứt đây.

Hơn nữa vừa trải qua mưa bom bão đạn trong vị diện xong, Phương Trường cũng không muốn đối mặt với những thứ tương tự một lần nữa.

"Hay là đi net chơi game đi?"

Lưu Hiểu Hàn hứng chí:

"Đi net hả? Chốt kèo luôn."

Chỉ cần không cần đến CS thì đi đâu cũng được, Phương Trường liên tục giục giã: Nhanh nhanh nào !!

Lưu Hiểu Hàn vỗ đùi đánh đét, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Đúng lúc đó thì mẹ Phương bưng hoa quả từng phòng bếp ra: Đi đâu đó?

"Cô ơi, cháu với Phương Trường ra ngoài chơi chút nhé."

"Ơ, nhưng cô vừa gọt hoa quả xong mà?"

Lưu Hiểu Hàn quay người lại, tiện tay cầm một quả:

"Vậy cô cho con quả táo này nhé. Con cảm ơn."

Phương Trường cũng vươn người lấy một quả: Cho con nữa.

Mỗi người một quả, cứ răng rắc vừa gặm vừa đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!