Chương 119: Phiên ngoại 2: Diệu Khê

Trương Mậu Lâm hôn mê nên không biết chút gì hết, đến khi Diệu Khê giải trừ pháp chú cậu mới tỉnh lại.         

Nhìn xung quanh mà Trương Mậu Lâm phải tự cảm thấy trình độ Ngữ văn của mình quá mức kém cỏi. Bởi cậu chẳng nói nên lời nữa rồi, trong đầu chỉ có một hàng MẸ KIẾP MẸ KIẾP MẸ KIẾP MẸ KIẾP lao nhanh qua.

Chắc chết mất!!!

Này là gặp ảo giác rồi phải không!? —— Trương Mậu Lâm cậu được thấy *tửu trì nhục lâm đời thực nè.

Hơi nước mù sương vấn vít bốn phía. Nhiệt độ xung quanh rất dễ chịu, nó thoải mái đến mức trời thu đã mau chóng chuyển sang hè ấm áp. Khoan đã... cậu mới ngất đi có mấy tiếng thôi mà, sao như trôi qua mấy tháng thế kia!!!

Gần đó là một mảnh hồ thanh lãnh mát mẻ.

Nhưng mỗi thế thôi thì chẳng có gì đáng nói, thứ trang trí ven hồ là một đống linh thạch cao cấp!!

Một viên trong đó đã đủ cho cậu sinh hoạt thoải mái trong một tháng rồi. Thứ quý giá như vậy cư nhiên bị người ta dùng làm đá kê chân. 

Trương Mậu Lâm không dám nhìn nữa, sợ sẽ khóc mất.

Thú vui của nhà giàu cậu từ chối hiểu.

Cậu nỗ lực rời mắt khỏi mấy viên linh thạch, quan sát kĩ hơn thì thấy trong hơi nước ẩn chứa linh khí vấn vương. Chỉ chút linh khí phiêu đãng trong hơi nước đã khiến người ta cảm thán sự dồi dào của linh khí trong nguồn nước.

Sau lớp sương mù, trong đám người, nổi bật nhất là một mỹ nhân da trắng nõn nà thư thả ngâm mình, để lộ nửa thân trên đẹp như điêu như tạc. Diệu Khê đẹp theo kiểu trong cương có nhu, trong nhu có cương, nhìn một lần là không thể rời mắt.

Y tựa người vào thiếu niên tuấn mạo mỹ miều, cả người trần như nhộng mà thư giãn.

Thời điểm Trương Mậu Lâm híp mắt nhìn sang thì thiếu niên đó cũng liếc mắt tới chỗ cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng ngờ thiếu niên tưởng ôn nhu ngại ngùng đó lại dám nở nụ cười đầy khiêu khích với cậu.

Chưa dừng lại ở đó, thiếu niên này còn vươn bàn tay nhẵn nhụi như vừa vô tình, vừa cố ý mà khẽ vuốt ve lên yết hầu và xương quai xanh tinh xảo của Diệu Khê.

Không biết vì sao mà vô tình Trương Mậu Lâm nhíu chặt lông mày.

Diệu Khê vẫn luôn lười biếng đưa lưng về phía Trương Mậu Lâm đột nhiên quay người véo chóp mũi thiếu niên kia:

"Giờ ta mới biết lá gan ngươi không nhỏ chút nào".

Giọng Diệu Khê ôn nhu triền miên xen chút âm mũi nghe rất quyến rũ, nhưng nội dung câu nói lại chẳng đáng yêu chút nào.

Câu nói tưởng như ve vãn này lại khiến thiếu niên sợ biến sắc, cậu ta lập tức ngưng ngay những động tác ám muội ban nãy rồi e dè lui về góc đứng bất động. Thiếu niên sợ tới mức mặc kệ trơn trượt mà suốt quá trình lùi về sau đều e dè nhắm tịt mắt, không dám nhìn thẳng vào Diệu Khê.

Thấy thiếu niên kia không xen vào nữa, Diệu Khê thoải mái nói chuyện với Trương Mậu Lâm:

"Càng về sau, những người tu tiên càng ít cơ hội được trải nghiệm những cảm giác như đói no nóng lạnh. Hơn nữa có tu gì thì cũng hiếm gặp cơ hội được ngâm mình trong hồ quý này lắm. Có muốn xuống ngâm mình với ta không?"

Trương Mậu Lâm không trả lời câu hỏi của Diệu Khê mà nghiến răng hỏi ngược lại:… Danh Quyền đâu?

Diệu Khê:

"Bị cái lão họ Hồ kia giết rồi."

Trương Mậu Lâm:

"Thật sao?... Ông ta chết rồi?"

Diệu Khê: "Thân tử đạo tiêu. Thật ra vốn kết cục của lão già đó không thảm đến vậy, bởi gã còn nung nấu ý định nuôi chút sợi linh hồn của chính bản thân nhằm thi pháp đoạt xác.

Nhưng rất tiếc cho lão khi chọn Trương Mậu Lâm ngươi làm mục tiêu, vừa vặn ta còn ngay bên cạnh nên tiện tay chặn hết đường máu của lão già đó lại rồi ném cho hai trưởng lão kia xử trí.

"Trương Mậu Lâm hiểu rõ ý Diệu Khê, rõ ràng trong trời đất thiên địa này chẳng còn người nào tên Danh Quyền nữa. Cậu rũ mắt trầm tư. Trong một khắc, ân nhân cứu mạng liền biến thành kẻ thù diệt môn. Chờ đến thời điểm biết được chân tướng, chưa kịp tự tay đâm chết lão ta thì lão đã vội"thân tử đạo tiêu". 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!