Lão bộc Tiền thúc bình tĩnh dựa vào tảng đá lớn..... Có lẽ những việc ta làm mấy năm nay đã hại Hoài Nhân rồi..... Hy vọng ta chết rồi, Hoài Nhân có thể tỉnh ngộ..... Cũng tốt, dù sao một người tu tiên ở Vưu Cao huyện sống sót cũng là không thành vấn đề..... Ta đây sắp chết rồi, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Về sau Hoài Nhân phải dựa vào chính bản thân mình rồi.
Từng hình ảnh lướt qua trong đầu Lão Tiền.
Đó đều là những hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời lão, cũng là nguyên nhân mà lão tận tâm đốc sức vì Giả phủ.
…
Thời gian đó là cuối thu, trời đang mưa to.
Một con chó nhỏ mới được sinh không bao lâu đang lạnh run nép vào phía bên ngoài tường viện. Một thư sinh che dù đi qua phát hiện ra con chó nhỏ, sau đó đã ôm nó trong lòng, ấm áp nói nhỏ:
- Chú nhóc nhỏ này không có ai thương ngươi à?
Ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà đây, rất nhanh cũng sẽ không có cơm ăn. Chú nhóc nhỏ này thật thông minh, biết chui vào lồng ngực ta.
…
Thư sinh này đọc sách cả đời nhưng mà ngay cả tú tài cũng không được công nhận. Con chó vàng này được nuôi cũng rất gầy.
Nhưng một người một chó lại nương tựa lẫn nhau mà sống.
…
Đêm hôm ấy, Đế Lưu Tương hóa thành ngàn vạn tơ vàng, lần lượt rơi xuống nhân gian.
Một lão cẩu già yếu được một tia Đế Lưu Tương này tẩy rửa luyện thân, mở ra linh trí, từ đó nó trở thành yêu. Vận mệnh của một người một chó từ đây về sau được thay đổi.
Từ đó về sau, đã có Giả phủ, có lão bộc Tiền thúc, có Cổ Hoài Nhân.
…
- Chủ nhân, ta muốn đến với người.
Lão bộc Tiền thúc yên lặng nói:
- Ta không thể chăm sóc Hoài Nhân được nữa rồi, rốt cuộc ta đã có thể đi theo người.
Trong lúc ý thức của lão mơ hồ, lão bộc Tiền thúc cảm ứng được có hai bóng người xuất hiện bên cạnh.
Tần Vân, Y Tiêu nhìn thấy Tiền Thúc đều thở dài.
- Hết thuốc chữa rồi.
Tần Vân liếc nhìn, thương thế của Tiền Thúc rất nặng, nếu là Nhân tộc đã chết sớm rồi, mặc dù là yêu quái, nội tâm Tiền thúc có chấp niệm nên mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Tiền Thúc khó khăn mở mắt ra, nhìn hai người bên cạnh, mở miệng nói không lưu loát:
- Tần, Tần công tử, Y cô nương, tiểu yêu có một thỉnh cầu, mong hai vị có thể giúp đỡ tiểu yêu.
- Tiền lão xin cứ nói.
Tần Vân nói.
- Sau khi ta chết, hy vọng hai người có thể đem ta chôn cất bên cạnh mộ của chủ nhân ta, Giả phủ Vưu Cao huyện hai người hỏi liền sẽ có người chỉ cho, làm phiền hai người.
Lão bộc Tiền thúc yếu ớt thều thào nói.
May là Tần Vân cùng Y Tiêu đều là người tu tiên nên mới có thể nghe rõ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!