Giờ phút này tại tầng cao nhất của thuyền hoa Trần Sương cô nương, Thanh Thu tiên tử, Hương Y cô nương bị tiếng gầm giận dữ chấn vang lỗ tai, đầu óc choáng váng, thân hình lung lay đứng không vững, ba nàng cũng nhìn thấy phía trước có ba đầu yêu quái mặt mũi dữ tợn đánh về phía mình.
- Yêu quái, yêu quái.
Ba nàng đều giật mình, sợ tới mức chân tay nhũn ra.
Vèo.
Phía xa có một đạo lưu quang đang đạp trên mặt hồ mà đến hướng này, Trần Sương cũng thấy được tuy rằng Tần Vân giờ phút này chỉ lộ ra thân ảnh mơ hồ, nhưng Trần Sương vẫn còn phân biệt nhận ra.
- Vân ca ca.
Trần Sương cảm giác được Vân ca ca đang liều mạng chạy đến, chỉ là yêu quái đang ở khoảng cách quá gần.
- Không còn kịp rồi.
Tần Vân trong lòng lo lắng bi phẫn.
Loại sự tình này, hắn không phải là lần đầu tiên đụng phải.
Tại chiến trường Bắc Địa biên quan, một số huynh đệ của hắn lâm vào tuyệt cảnh mà bản thân căn bản cứu viện không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn hảo hữu chết đi.
- Tiểu Sương.
Tần Vân không muốn nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Sương cùng Cuồng Nhân chết đi giống hệt nhau.
Nhưng đúng lúc này bên cạnh bờ sông, một nữ tử mặc áo bào xanh nhạt đứng giữa một dòng người đông như thủy triều lông mày nhẹ nhàng nhăn lại:
- Yêu quái?
Trong đôi mắt nàng hiện lên một tia lăng lệ ác liệt, vừa nhấc chân liền vượt qua dòng người bay ở giữa không trung.
Nàng duỗi ngón tay dài trắng nõn, trên ngón tay xuất hiện điện quang, khẽ quát:
- Xuất hiện đi...
Oanh! Oành! Oành!
Nương theo lấy tiếng sấm nổ vang, điện quang trên tay nàng chia làm ba hướng, rất nhanh trong nháy mắt liền bổ vào thân hình ba đầu yêu quái ở phía xa.
Phía xa, một con cẩu yêu tay nắm đại đao thân thể ở giữa không trung run rẩy liền vô lực rớt xuống dưới. Tần Vân đứng xa dùng pháp nhãn quan sát thấy yêu khí của đầu cẩu yêu kia vậy mà trực tiếp bị đánh nát!
Hiển nhiên đã đi đời nhà ma.
Mà đầu Lang Yêu quần áo bị đánh vỡ vụn hoàn toàn, toàn thân lông cháy đen rơi xuống dòng sông nhưng yêu khí vẫn còn không bị tán đi, hiển nhiên còn chưa có chết.
Về phần Tê Ngưu yêu thân thể hùng tráng nhất, bị lôi điện bổ trúng khiến làm da màu đen có vô số điện xà chớp giật, nhưng mà hắn chỉ lảo đảo một chút liền đạp mạnh mặt nước giết về hướng thuyền hoa!
Tần Vân thông qua pháp nhãn có thể thấy con Tê Ngưu yêu này yêu khí nồng nặc, bị lôi điện đánh vào đối với hắn không ảnh hưởng vào đâu.
Nhưng một chút này cũng khiến cho Tân Vân có cơ hội rút ngắn khoảng cách.
Bởi vì bao gồm lúc Tê Ngưu yêu bị đánh rơi xuống rồi lại đạp trên mặt nước tiếp tục chạy đến đã làm tốn một chút thời gian.
- Chưởng Tâm Lôi?
Tần Vân hướng xa xa nhìn thoáng qua trong lòng cảm kích.
Mà nữ tử mặt áo bào xanh nhạt đang đứng ở trên lan can bờ sông bên cạnh, áo bào theo gió mà động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!