Chương 16: Thanh Danh Lên Cao

Ngu Bạch nhìn Tần Vân, nói một cách nghiêm túc:

- Chỉ một ít bạc lẻ này hẳn là Tần huynh cũng chẳng để vào mắt. Ta cũng chỉ có một chút tài năng học vấn có thể lấy ra!

Nghe nói Trần Sương cô nương có giao tình không tầm thường với Tần Vân huynh ngươi, ta nguyện dốc hết sức hết để tương trợ Trần Sương cô nương.

- Ngươi có thể giúp cho danh tiếng của nàng truyền khắp thiên hạ?

Tần Vân tự rót rượu uống một mình, tùy ý hỏi.

- Điều đó có thể ta không làm được, thế nhưng nổi tiếng khắp Giang châu ta vẫn có vài phần nắm chắc.

Ngu Bạch nói.

- Trong lần đoạt hoa khôi này của Quảng Lăng quận liệu ngươi có thế để cho Tiểu Sương trở thành hoa khôi không?

Tần Vân lại hỏi.

Ngu Bạch lắc đầu:

- Trong vòng một tháng sẽ phải quyết định ra hoa khôi, còn thời gian lại quá ngắn! Muốn tăng tiếng tăm lên cũng cần phải trải qua nhiều công đoạn... Hơn nữa sau lưng việc tuyển hoa khôi cũng có hơn bàn tay một thao túng.

Ta chỉ có thể nói là nhất định có thể giúp nàng tiến vào mười thứ hạng đầu trong năm nay, còn ba thứ hạng đầu chỉ có hi vọng mà thôi.

Vào năm sau Trần Sương cô nương sẽ là người có tiếng tăm vang dội nhất trong đám danh kỹ Quảng Lăng quận!

- Hơn nữa ta là dựa vào từ phú và tài danh để cho tiếng tăm của nàng truyền ra rộng rãi.

Ngu Bạch nói.

- Tiếng tăm như vậy mới có thể kéo dài lâu được, còn như một số người dựa vào cửa sau để trở thành hoa khôi một cách miễn cưỡng cũng sẽ chỉ khiến dư luận bất bình mà thôi.

- Ngươi hãy nói tỉ mỉ việc ngươi làm sao giúp danh tiếng của Tiểu Sương truyền khắp Giang châu cho ta nghe xem.

Tần Vân nói.

Ánh mắt Ngu Bạch sáng lên, có hi vọng rồi!

- Ta đã du ngoạn chốn phong trần này được nửa đời người rồi nên vô cùng quen thuộc với từng con đường trong đó.

Ngu Bạch bắt đầu liên tục giải thích kế hoạch của hắn.

Tần Vân nghe xong, ánh mắt dần dần sáng lên.

- Xem ra vì để cho đứa nhỏ nhà ngươi bái nhập vào môn phái tu tiên, ngươi thực sự liều mạng rồi nhỉ?

Tần Vân nghe xong cười nói.

- Hiện tại không liều khi nào liều đây? Khi còn sức phải trải đường cho thật bằng phẳng để bọn chúng đi chứ.

Ngu Bạch nói.

- Tốt thôi, nếu ngươi giúp Tiểu Sương ta sẽ giúp ngươi.

Tần Vân gật đầu:

- Ngươi chuẩn bị bút mực đi.

Ngu Bạch nghe xong đại hỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!