Edit: Ry
Bởi vì tính chất phó bản, đêm nay coi như một đêm an toàn hiếm có, dù có buông thả cỡ nào thì cũng không lo có chuyện xấu tìm tới cửa.
Lâm Chức thiếp đi trong cảm giác ấm áp dính nhớp.
Cũng may sức mạnh y đã khôi phục khá nhiều nhờ nghỉ ngơi, không nặng đến mức như lần đầu tiên, bị làm tới độ hiện nguyên hình.
Đối với chuyện này thì Tạ Thanh bày tỏ rất tiếc nuối, dù sao cũng không có nhiều thời gian.
Tuy là an toàn, nhưng bọn họ cũng không thể ở trong phòng tới khi phó bản kết thúc được. Trên thuyền còn có ba người chơi khác có thể đang giãy giụa trong thế giới bóng, tất nhiên giúp được thì nên giúp.
Lâm Chức dùng âm khí quét đi cảm giác buồn ngủ, cùng Tạ Thanh ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày cuối con tàu này chạy trên biển, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc phó bản kết thúc.
Đến lúc đó, người chơi không thể ra khỏi thế giới của bóng sẽ bị tính là thất bại.
Mạnh Linh nghe được động tĩnh, lập tức ra khỏi phòng chào hỏi hai người.
Cô chủ yếu nhìn Lâm Chức, ánh mắt đảo quanh người y, tinh mắt thấy được vết đỏ trên cổ thiếu niên, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Mạnh Linh đề nghị:
"Chúng ta cùng đi tìm họ đi, tránh cho lạc đàn sẽ nguy hiểm. Tại cái bóng cũng có thể sử dụng thiên phú của người chơi."
Tạ Thanh gật đầu, nhìn cửa mấy phòng kia đều đóng chặt, cúi đầu hỏi Lâm Chức:
"Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Lâm Chức đi tới cánh cửa ở gần nhất, đó là phòng của Trần Vận.
Mạnh Linh:
"Cửa này chắc chắn lắm, có thể phá được không? Có cần tôi đi tìm người quản lý gì đó lấy chìa sơ cua không, chắc chắn phó bản sẽ cung cấp loại đạo cụ này."
"Phá khóa là được, để vợ tôi làm cho, không có vấn đề gì đâu."
Tạ Thanh không định đạp cửa, những lúc thế này không cần hắn thể hiện.
Mạnh Linh nghe giọng điệu của hắn, hơi ê răng, cảm giác Tạ Thanh còn ngấy hơn cả hôm qua nữa, nhưng nghĩ kĩ thì cũng hiểu được.
Khi Lâm Chức đặt tay lên cửa, Mạnh Linh hơi do dự, cuối cùng vẫn chỉ vào bóng của Lâm Chức, ra hiệu cho Tạ Thanh, ném cho hắn ánh mắt nhắc nhở.
Tất cả người chơi sẽ bị cuốn vào thế giới của bóng, Mạnh Linh tin Tạ Thanh, nhưng không thể hoàn toàn tin Lâm Chức.
Cô không thể xác nhận Lâm Chức này là người thật hay là bóng, cẩn thận là cần thiết.
"Yên tâm, là người thật, tôi tự kiểm tra mà, vợ tôi đỉnh lắm."
Tạ Thanh làm động tác OK với Mạnh Linh, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Mạnh Linh im lặng gật đầu, nhìn thiếu niên âm u không giống người sống trước mặt, lại nhìn sang thanh niên bên cạnh, chỉ cảm thấy tình yêu đúng là thứ kì diệu khó tả.
Lâm Chức thu tay về, nhấn nắm tay cửa phòng Trần Vận.
Y không cần phá khóa, sương mù luồn vào khe cửa mở từ bên trong là được.
Không có ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!