Chương 8: Hố lửa

Giữa đêm khuya, bầu trời cùng ánh trăng và những vì sao thưa thớt bắt đầu nổi gió lớn.

Trên ban công có một chiếc xích đu nhỏ, đủ để chứa thân hình mảnh mai của cô.

Mười phút trước, cô nói chuyện điện thoại với Brie như thường lệ.

Brie đối với cô mà nói so với quan hệ huyết thống còn thân thiết hơn, cũng chỉ khi ở trước mặt của cậu ta, cô mới có thể bỏ xuống tất cả bộ mặt giả tạo của mình.

Cô dành năm phút đồng hồ, một năm một mười đem quá trình cố gắng theo đuổi chồng của mình kể cho cậu ta nghe.

Bên kia im lặng hồi lâu, đột nhiên nói một câu: Xác định?

Hạ Hữu Thất hỏi ngược lại: Nếu không?

Brie không nói nên lời:

"Thái độ của cậu có chút quá rồi, làm mình còn tưởng rằng anh ấy là người có lỗi với cậu đấy."

Cô nhếch miệng, cà lơ phấp phơ nở nụ cười:

"Vậy thì mình đây nên làm như thế nào? Bỏ hết mặt mũi mà đi dập đầu nhận lỗi với anh ta à?"

Đầu bên truyền đến một tiếng kia thở dài đến từ tận đáy lòng, cậu trầm giọng hỏi:

"Thất Thất, cậu thật sự thích anh ấy sao?"

Trong lòng cô chợt trống rỗng.

Cậu nói thêm:

"Thích thì không nên giày vò, cậu làm như vậy, anh ấy sẽ rất đáng thương."

Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc trong sự không vui, cô nhìn điện thoại bị ngắt, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

Mọi người trên thế giới này đều là một vị thánh nhân, mà cô lại là một người đi ngược lại điều đó.

Hơn nữa, không có gì sai khi làm một người xấu, ít nhất, cô đang thực sự là chính mình.

Cô ôm hai đầu gối, dựa lưng vào ghế xích đu, thời gian cứ vậy dần dần trôi qua.

Một ly rượu đỏ xuống bụng, hai má của cô hơi hơi ửng hồng, tựa lên song cửa sổ nghe tiếng gió xào xạt mà châm một điếu thuốc.

Híp mắt đưa miệng, từ từ phun ra, sau đó không biết nghĩ đến cái gì liền nở nụ cười. Khói thuốc xộc vào cổ họng, một trận ho dữ dội lập tức ập đến. Khó khăn lắm mới có thể làm dịu lại, đôi mắt không khống chế được mà đỏ lên, đáy mắt đã ươn ướt.

Khói lan ra từ giữa các ngón tay của cô, những sợi khói trắng phân tán trên bầu trời đêm khuya đen huyền.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng nhàn nhạt màu cam trên đầu điếu thuốc đến ngẩn người.

Thật ra, cô không hề có một chút sợ hãi về chuyện anh hận cô đến mức nào.

So với chuyện này, cô càng sợ anh sẽ quên đi cô, sợ rằng khi gặp lại anh sẽ nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Hạ Hữu Thất, đã lâu không gặp."

Vào tối thứ sáu, tại phòng bao xa hoa của hội sở, Giang Kính đang tổ chức tiệc tẩy trần.

Giang Kính là người anh em tốt nhất cũng là duy nhất của Cố Dực, hoàn cảnh gia đình giống nhau, tính tình cũng tương tự, học cùng lớp với nhau lúc cấp 2, cấp 3 và đại học. Có thể nói, trong thời kỳ trường thành, anh và Giang Kính đều đồng hành cùng nhau.

Vì vậy, không thể tránh khỏi việc Giang Kính tham gia trực tiếp vào gần như toàn bộ những chuyện ngu xuẩn anh đã làm vì Hạ Hữu Thất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!