Chương 7: Anh em

Đường Tây Phong vào buổi sáng sớm vừa nóng bức lại vừa hiu quạnh.

Nơi này là khu chợ đêm sầm uất nhất của thành phố A, nhịp sống náo nhiệt về đêm thắp lên ánh sáng của thành phố tại vùng duyên hải này.

Xuyên qua con đường này, rẽ phải đi thẳng 100m về phía trước có mấy dãy nhà cổ xưa thấp lè tè, trong đó có một căn nhà có cửa gỗ màu đỏ sẫm, trên bức tường sơn trắng có những vết loang lổ của năm tháng cũng với những vết rạn nứt chứng minh tuổi tác của nó.

Đó là ngôi nhà của bà Hạ Hữu Thất.

Tám năm trước cô trở về nước đi học, khi đó cô vừa trải qua hai năm đen tối nhất của cuộc đời mình. Nổi loạn, lạnh lùng, cả người đều là sự nghiêm nghị đầy tàn bạo, lại còn kiêu ngạo giống một người Iceland.

Cô từ chối căn hộ sang trọng mà mẹ đã sắp xếp cho mình, khăng khăng sống trong một nơi âm u và ẩm ướt này, cả ngày đều không nhìn thấy ánh sáng.

Có một cửa tiệm bán mì hoành thánh ở đầu con đường, ông chủ trước đây là một người đàn ông lớn tuổi.

Hạ Hữu Thất có ký ức sâu sắc về món mì hoành thánh ở cửa tiệm của người đàn ông đó, vỏ mỏng thịt nhiều, nước dùng đậm đà lại thơm ngon, cô thích nhân thịt, còn Cố Dực thì thích nhân tôm, mỗi lần ăn đều phải gọi hai bát lớn mới đủ.

Sắc trời đã tối dần, cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua bên tai cô, giống như một linh hồn ngủ say đang nói chuyện.

Khi cô bước vào tiệm mì hoành thánh, ông chủ ở quầy ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung, xa lạ.

"Người đẹp, muốn ăn hoành thánh sao?"

Ông chủ giống như vô tình mà nhìn cô đánh giá một lượt.

Hạ Hữu Thất hỏi:

"Ông chủ trước đây đâu?"

"Cô muốn nói ông nội của tôi?"

Người thanh niên mỉm cười:

"Ông ấy đã qua đời cách đây vài năm…"

Sắc mặt của Hạ Hữu Thất hơi thay đổi, mặc dù giống như dự đoán ở trong lòng, nhưng đáy lòng lại cảm thấy có chút mất mát.

Cô bước ra khỏi cửa tiệm mì hoành thánh, xoay người lại đưa mắt nhìn khung cảnh bên trong cửa tiệm.

Cho dù là cách bày biện hay trang trí đều giống hệt như tám năm trước, điểm khác biệt duy nhất chính là ông chủ đã đổi người.

Hạ Hữu Thất thu hồi ánh mắt, bắt đầu đi qua những con hẻm nhỏ mà không có mục đích.

Ban đêm, tiếng gió gào thét điên cuồng, thổi bay những hòn đá nhỏ vụn trên mặt đất, co xát tạo ra những âm thanh sàn sạt vang lên.

Vài giờ trước, cô phóng khoáng xuống xe của người đàn ông kia, xoay người đi về hướng căn hộ.

Nhưng người đàn ông phía sau lại thấp giọng gọi cô lại.

Cô không quay đầu lại, chỉ yên lặng chờ đợi câu tiếp theo.

"Hạ Hữu Thất, lần trước gặp mặt có chút vội vàng, tôi cũng chưa nói rõ ràng một số chuyện."

Anh nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, gằn từng chữ:

"Những chuyện ngu ngốc đã từng trải qua khi tuổi còn trẻ cô không cần thiết để ở trong lòng, tôi cũng không nhàn rỗi để ôn lại chuyện cũ với cô. Nếu có thể, tôi hy vọng sẽ không gặp lại cô nữa."

Người phụ nữ xoay người lại, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào anh, khóe miệng nhếch lên:

"Anh không cần xuất hiện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!