Chương 4: Đồ ngu ngốc

Sau đêm đó, tiểu yêu nữ độc ác như phù dung sớm nở tối tàn, một lần nữa biến mất không dấu vết.

Nếu như không phải ở bên dưới ghế lái phụ có đôi giày cao gót đính kim cương sáng lấp lánh kia, có lẽ anh nhất định sẽ hoài nghi sâu sắc bản thân mình, cho rằng chính mình bị ám ảnh đến nỗi sinh ra ảo giác.

Bên trái phòng thay đồ có một tủ giày, ở vị trí chính giữa bỗng nhiên một đôi giày nữ được đặt lên.

Ánh sáng chói mắt, ở dưới ánh đèn lấp lánh như ánh sao.

Ánh mắt của anh đăm đăm, nhìn chăm chú nó thật lâu.

Hơi thở của anh càng trở nên nặng nề, trái tim điên cuồng giống như bị người khác dùng dao chọc thủng một lỗ trên đó, gió lạnh thấu xương trong chớp mắt len lỏi vào khắp cơ thể anh, mỗi một giây hít thở giống như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Phát hỏa, là thứ duy nhất anh cảm nhận được.

Đêm hôm đó, phải uống hai viên thuốc ngủ mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Lúc nửa mơ nửa tỉnh, trước mắt anh cảnh vật dịch chuyển. Cách anh vài mét, một nữ sinh mặc đồng phục học sinh thuần khiết đang nhảy nhót chạy về phía trước.

Ánh nắng xuyên qua tán cây rậm rạp hai bên đường rơi lên trên người cô, đôi chân nước da trắng nõn lộ ra bên ngoài, xương nhỏ tinh tế, dường như một bàn tay liền có thể dễ dàng nắm lấy.

Mái tóc đen dài xõa tung ở phía sau lưng, vạt áo sơ mi trắng được thắt lại ở eo, lộ ra một đoạn da thịt mê người.

Đôi mắt anh như bốc cháy, cổ họng khô khốc khó chịu, bước chân càng ngày càng nhanh.

Cách cô tầm một bước, cô bỗng nhiên xoay người lại, tươi cười rạng rỡ lại kiêu ngạo, đồng tử có màu sắc đặc biệt, như viên ngọc màu xanh lam trong suốt.

Không chờ anh phản ứng, cô nhẹ nhàng nhảy lên người ôm lấy cổ anh, ngón tay đặt lên cánh môi anh mờ ám chọc ghẹo, như thể đang tán tỉnh.

"Cố Dực, em đói bụng."

Người đàn ông giống như bị hút hồn, trong lòng trống rỗng, giọng nói khàn khàn: Muốn ăn cái gì?

Cô mỉm cười điểm nhẹ lên mũi anh: Anh.

Hạ Hữu Thất trời sinh có đôi môi đỏ mọng, hồng hào sáng bóng, ngón tay trơn nhẵn của cô chậm rãi hướng tới bên tai anh, vuốt ve thùy tai đang đỏ bừng nóng bỏng của anh, nở nụ cười giống như tiểu hồ ly biết ăn thịt người.

Môi cô từng chút từng chút hạ xuống, hơi thở gần trong gang tấc, anh say mê nhắm mắt lại.

Nhưng đến nhanh hơn cái xúc cảm mềm mại và trơn bóng là con dao găm sắc bén đâm thẳng vào trong lồng ngực.

Máu đỏ thẫm từ bên trong cơ thể tuôn ra ngoài, nỗi đau thấm đến sâu bên trong cốt tủy, anh đưa tay ôm ngực gục trên mặt đất, cực kỳ thống khổ.

Từ từ ngước mắt lên nhìn, tiểu yêu nữ đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lẽo như băng, nở nụ cười khinh miệt mà mắng.

Đồ ngu ngốc.

Anh cúi đầu, nở nụ cười bước đi theo cô, thảm hại lại bi thương.

Lồng ngực nóng lên, một ngụm lớn máu tươi phun ra, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên biến thành bóng tối.

Anh mở mắt ra, im lặng một lúc lâu.

Lúc xoay người xuống giường, anh vô tình chạm vào những vết sẹo lồi lõm không giống nhau trên cổ tay. Anh hung hăng vuốt lại mái tóc rối, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.

Cố Dực, con mẹ nó, mày sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Chỉ để làm một con chó suốt đời thôi sao?

Aiz, thật là đồ ngu ngốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!