Cố trạch.
Gần đến giữa trưa, Cố Dực mới đưa Hạ Hữu Thất thong thả đến muộn.
Hai người một đen một trắng im lặng đứng trước cửa chính, Hạ Hữu Thất mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen thẳng dài, mềm mại xõa nhẹ ở sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng, dịu dàng nhu hòa, xinh đẹp lại không dung tục.
Cô đứng thẳng người, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Ngược lại Cố Dực mặc quần áo màu đen lại nhăn mày lo lắng, không biết tình huống còn tưởng rằng anh mới là người sắp ra mắt phụ huynh.
"Anh rất căng thẳng sao?"
Hạ Hữu Thất nghiêng đầu hỏi.
"Anh có cái gì mà căng thẳng chứ…"
Người đàn ông sĩ diện đến chết, che mặt ho khan hai tiếng, dùng giọng nói khẽ đến mức dường như chỉ có bản thân mình có thể nghe thấy được mà nói:
"Nên chuẩn bị một chiếc áo giáp, bây giờ chỉ có cánh đầu đồng tay thép mới có thể làm cho anh an tâm được."
Nói đến chỗ này, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, người mẹ thân ái nhất của Cố thiếu gia, bà Cố – Mộ Đường đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ liền cười híp mắt.
"Con còn biết về nhà sao, thằng nhóc thối!"
Mặc dù lời nói hung ác nhưng giọng điệu lại dịu dàng, rõ ràng đã qua tuổi tứ tuần nhưng dáng người vẫn chưa thay đổi, làn da căng bóng, đôi mắt trong trẻo, ánh lên ánh sáng nhu hòa.
Cho dù bà đang mặc một chiếc tạp dề kiểu ngây thơ, vẫn có thể nhìn ra bà là phu nhân nhân hậu, hiền lành.
Cố Dực ôm ngực thở dài, kéo khóe miệng bán một nụ cười: Mẹ.
Tầm mắt của Mộ Đường trên người anh dời đi, chậm rãi dừng trên cô gái mặc trên mặc quần áo màu trắng đang nở nụ cười mỉm, khóe miệng của bà vẫn chưa tan ý cười, có chút hài lòng gật gật đầu.
Ánh mặt nhìn cô nhưng lại nói với Cố Dực.
"Sao, không giới thiệu với mẹ một chút sao?"
Đến lúc này Cố Dực mới lấy lại tinh thần, cổ họng thắt lại, có chút run rẩy:
"Đây là bạn gái con, Hạ… Hạ Hữu Thất."
"Cái tật xấu gì của con đây?"
Mộ Đường cau mày:
"Cùng một đức hạnh với ba con sao, mắc chứng nói lắp tuổi già?"
Không có.
Cố thiếu gia lúng túng nuốt nuốt nước miếng: Con vừa mới bị sặc.
Ma nữ nhỏ nhẹ giọng hướng về phía bà chào hỏi, cung kính cúi đầu: Chào cô ạ.
Được được được.
Mộ Đường thân thiết tiến lên giữ chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay của cô:
"Cũng không biết cháu thích ăn món gì, cô liền tự tay làm vài món ăn mà mình yêu thích. Chút nữa cháu nếm thử xem, xem xem có hợp với khẩu vị của cháu không."
Ma nữ cực kỳ ngoan ngoãn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!