Chương 34: Đỡ thèm

Cố Dực sống tại một căn nhà có bốn phòng ngủ lớn ở ven biển, phong cách châu Âu đơn giản, nhà cửa tiện nghi, hàng ngày đều có người phụ trách đến dọn dẹp, cả ngôi nhà sạch sẽ không có lấy một vết bẩn.

Lúc đi ra khỏi bệnh viện đã gần chạng vạng tối, khi về đến nhà bầu trời đã hoàn toàn là một màu đen.

Hai người một trước một sau bước vào nhà, người đàn ông lấy một đôi dép lê của nam từ trong tủ giày ra để xuống mặt đất, bản thân mình thì đi chân trần vào trong.

Hạ Hữu Thất nhìn chằm chằm vào đôi dép lê màu xanh lam mang ở nhà có chút đăm chiêu, đột nhiên hé miệng cười, ngoan ngoãn đổi giày đuổi theo anh.

"Căn nhà lớn như vậy mà chỉ có một đôi dép sao?"

Cô thân mật ôm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu cười khanh khách hỏi.

Cố Dực liếc mắt, cười như không cười:

"Muốn hỏi anh đã đưa bao nhiêu người phụ nữ đến đây?"

A… bao nhiêu?

Người đàn ông cố ý trêu chọc cô:

"Nhiều quá, nhớ không nổi."

Như thế này là…

Ma nữ nhỏ liếm liếm môi, hai gò bồng mềm mại trước ngực không biết là vô tình hay cố ý cọ cọ lên cánh tay anh:

"Cho nên đều anh trực tiếp ôm người ta vào nhà, ngay cả dép cũng không cần…"

Người đàn ông khẽ cười, kéo người đến trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô.

"Trước đây không biết, em lại có thể chua như vậy…"

Cô gái nhỏ dùng ngón tay đẩy trán anh ra phía sau, người đàn ông thuận theo lùi lại một bước, đợi đến khi cô tức giận xoay người, lập tức ôm lấy cô từ phía sau.

Anh vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, hương thơm trên người cô gái lập tức tràn ngập vào trong khoang mũi, ngay cả hô hấp cũng trở nên thông thuận.

Không tin anh à?

Anh hạ giọng hỏi.

Hửm?

"Ngoại trừ em ra, anh chưa từng có ai khác…"

Cô im lặng mấy giây, khẽ mở miệng: Em biết.

Ma nữ nhỏ ở trong lòng anh xoay người lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, con ngươi trong veo lấp lánh:

"Em chỉ là trêu chọc anh, không phải không tin anh."

Khóe môi của người đàn ông cong lên, mở miệng nhưng lại không nói nên lời. Anh bị bệnh nặng mới khỏi, thuốc uống lại có công dụng hỗ trợ giấc ngủ, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra tia mệt mỏi, lười biếng tựa trán mình lên trán cô, chóp mũi khẽ cọ cọ.

Anh có mệt không?

Cô gái nhỏ dịu dàng hỏi.

Anh chậm rãi lắc đầu, tựa như giống một thiếu niên không biết xấu hổ mà treo toàn bộ cơ thể gần như xụi lơ lên trên người cô.

"Muốn vào trong phòng ngủ một lát không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!