Cố Dực thành thành thật thật dưỡng bệnh mấy ngày.
Mãi cho đến trước khi xuất viện một ngày, chị gái Cố Linh Tê mới miễn cưỡng đến bệnh viện thăm anh.
Khi cô đẩy cửa bước vào, Hạ Hữu Thất đang kiên nhẫn đút từng thìa từng thìa cháo cho anh ăn. Khí sắc của người đàn ông cũng tốt hơn nhiều, hết sốt, cơ thể cũng dần dần ấm áp trở lại.
Sắc mặt của Cố Qủa Qủa đương nhiên không vui vẻ cho mấy, thờ ơ lạnh lùng, không mở miệng mắng chửi người đã giới hạn cuối cùng của cô.
Ma nữ nhỏ cúi đầu, vẻ mặt áy náy đứng bên cạnh giường. Cố Dực sợ chị gái nhà mình nổi cơn thịnh nộ tổn thương đến cô, cùng cô nói nhỏ hai câu, Hạ Hữu Thất gật đầu, đặt bát xuống đi ra ra bên ngoài.
Cô đi đến trước mặt Cố Linh Tê dừng lại hai giây, lịch sự cúi đầu chào hỏi cô, đúng như trong dự đoán, đáp lại cô chỉ là khoảng không im lặng.
Cô cũng không bận tâm, mỉm cười bước ra ngoài.
Cố Linh Tê đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống đánh giá người em trai không có tiền đồ này, nói ra mấy lời không tốt lành gì:
"Còn sống sao? Chị còn tưởng chị em mình đã âm dương cách biệt rồi chứ…"
Cố Dực tự động xem nhẹ lời nói kỳ quái của cô, chỉ nói:
"Chị có thể đặc biệt tới thăm em, em chết cũng đáng giá."
Em bớt nói nhảm đi.
Cố Linh Tê ngồi trên ghế, vén mái tóc dài như rong biển của mình ra sau tai, dứt khoát hỏi:
"Tiếp theo em định như thế nào?"
Cố Dực cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt cô:
"Về hôn sự với nhà họ Ôn, đích thân em sẽ đến cửa tạ lỗi, tổn thất gây ra em sẽ tự gánh chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến gia đình."
Cố Linh Tê cũng không cảm thấy bất ngờ, nở nụ cười lạnh:
"Nháo tới nháo lui, em vẫn không thoát khỏi cái hố này sao?"
Anh im lặng một lúc lâu.
Chị.
Cố Dực nhẹ nhàng gọi cô, con ngươi đen láy lóe sáng rạng ngời:
"Em thực sự đã rất cố gắng quên hết mọi thứ, thậm chí còn có ý định dùng trách nhiệm hôn nhân để giam cầm dục vọng của mình."
Anh đưa tay đặt nhẹ lên ngực, áp sát vào vị trí trái tim, bất đắc dĩ mở miệng:
"Cho dù dùng biện pháp nào, nơi này, em đã sớm không thể kiểm soát được nữa."
Cố Linh Tê thở dài một hơi:
"Em đã quyết định rồi?"
Ừm.
Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Cố Dực, em sẽ hối hận."
Người đàn ông lắc đầu cười: không hề để tâm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!