Chương 31: Ngủ ngon

Cô gái nhỏ để hai tay trước ngực anh, con ngươi trong veo lấp lánh ánh nước nhìn người đàn ông khiến cổ họng ngứa ngáy, lòng bàn tay áp lên chiếc đùi trắng nõn của cô luồn vào trong làn váy. Trái tim của Hạ Hữu Thất chợt run lên, hốt hoảng đè tay anh lại.

Mặt cô ửng hồng, hơi thở có chút gấp gáp:

"Chúng ta đi ra ngoài."

Người đàn ông cười xấu xa không chịu buông tay, bàn tay lớn trượt lên trên bờ mông của cô xoa nắn hai lần, giọng nói hơi khàn khàn:

"Em mà có lúc lúng túng à…"

Ma nữ nhỏ khẽ liếc anh một cái, lời lẽ đanh thép:

"Em chỉ là lo lắng cho cơ thể của anh thôi."

Anh cúi người đè xuống, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô, môi dần lướt đến chóp mũi của cô, ánh mắt sâu thẳm:

"Sợ anh không thỏa mãn được em?"

Cô xoay trái xoay phải muốn trốn anh, bị anh hôn vài cái trong lòng cô cũng ngứa ngáy khó chịu, sợ bị anh chọc ghẹo châm lửa đến không kiên trì được mà hùa theo anh.

Hiện tại anh sốt cao chưa khỏi, nói một câu đều cố hết sức, nào dám để cho anh làm thật.

"Được rồi, anh đừng làm loạn nữa."

Cố Dực ngẩng đầu, lười biếng cụp mắt xuống nhìn cô, Hạ Hữu Thất đưa tay khẽ chạm vào mặt anh, râu dưới cằm đâm vào tay, có chút như kim châm.

Cô dịu dàng một cách kỳ lạ:

"Em đói quá, chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đó có được không?"

Cố thiếu gia khóe miệng chứa đựng ý cười: Không được.

Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau một trận, không chịu nổi cái nhìn chăm chú lại quá mức nóng bỏng của anh, một tay cô vòng ôm lấy cổ anh, đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên.

Người đàn ông cười vui vẻ tiếp nhận, giữ chặt eo nhỏ của cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô dùng sức mút một cách thỏa mãn, một nụ hôn sâu không thể khổng chế được làm cô liên tục thở gấp.

Khi hai người tách ra, con ngươi của anh đỏ ngầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ ửng, Cố Dực nhìn cô chăm chú, không nhịn được hôn lên đôi mắt của cô.

Đi thôi.

Cô Ừm một tiếng rất nhỏ.

Bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn giống như nhân cách thứ hai của cô vậy, còn cái vỏ bọc lạnh lùng kiêu ngạo kia đã sớm tiêu tan ở nơi nào đó, biến mất không thấy quay trở lại.

Ban đêm ở trong bệnh viện, hơn nữa đã qua 0 giờ, trên hành lang cực kỳ yên tĩnh.

Cô cẩn thận mở cửa ra, thò đầu ra bên ngoài quan sát.

Cách đó không xa xuất hiện một nữ y tá mập mạp đang bước nhanh đi tới, bộ dạng có chút hung hăng, Hạ Hữu Thất bỗng giật mình, vội vàng đóng cửa lại, theo phản xạ có điều kiện mà bịt miệng người đàn ông lại.

Suỵt.

Cố Dực cũng không nhúc nhích, khóe mắt cong lên, âm thanh của tiếng cười hòa tan vào trong lòng bàn tay cô.

Nôn nóng chờ đến khi tiếng bước chân gấp gáp đi qua, ma nữ nhỏ mới buông tay ra, người đàn ông cúi đầu nhìn cô:

"Trốn cái gì? Giống như là ăn trộm vậy."

Hạ Hữu Thất khoanh tay, hất cằm lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!