Chương 3: Ác mộng

Hạ Hữu Thất đẩy cửa phòng bao, bên trong thực ồn ào.

Mấy gã lớn tuổi mặt đỏ bừng mời rượu qua lại, hơn phân nửa đã say rượu. Bầu không khí đến đỉnh điểm, thi thoảng lại có người thốt ra vài ba câu tục tĩu. Mấy người phụ nữ rúc vào trong lòng bọn họ, dịu dàng khẽ hát, liếc mắt đưa tình.

Ánh mắt cô nhàn nhạt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở vị trí trống không của anh. Ngược lại là người phụ nữ anh mang đến lúc này lại đang bị một gã mập mạp cưỡng ép đè xuống, bàn tay mập mạp giống móng heo của hắn ngang ngược tiến vào trong váy mà nhào nặn, người phụ nữ cười dâm đãng, hé đầu lưỡi dâm đãng mà thở dốc.

Hạ Hữu Thất thu lại ánh mắt, lạnh lùng đóng cửa lại.

Trong cái bữa tiệc của vòng danh lợi này, sự tồn tại của phụ nữ thậm chí còn không xứng là bạn gái dẫn theo, nhiều lắm chỉ là một món trang sức ra giá công khai, nếu như ông chủ vui vẻ liền có thể trao đổi bất cứ lúc nào.

Giới kinh doanh vốn là một cái thùng nhuộm lớn bẩn thỉu, cho dù là vô tình hay cố ý, chỉ cần rơi vào vực sâu này, thì người nào cũng đừng mong rằng toàn thân có thể sạch sẽ trở ra.

Gặp nhiều, liền chẳng thấy có gì lạ.

Cô chậm rãi bước đi, dây xích của túi xách tùy ý quấn một vòng trên cổ tay, theo tiếng bước chân của cô đong đưa, tạo ra âm thanh trầm bổng, êm tai.

Có người ở phía sau túm lấy cổ tay của cô, lực đạo hơi mạnh.

Lòng của cô không nhìn được mà run lên.

Nhưng quay đầu lại, ánh mắt thoáng chút buồn bã của phó tổng hiện ra ngay trước mắt cô, miệng thở hồng hộc phun ra mùi rượu.

Tại trụ sở chính, người đàn ông này là cấp trên trực tiếp của cô, sau khi về nước liền được thăng chức làm phó tổng, theo đuổi cô hơn nửa năm, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách không gần không xa, cũng chưa từng cho hắn bất kỳ điểm đột phá nào.

Mặt của cô không đổi sắc, hất mạnh tay anh ta ra, nở một nụ cười tiêu chuẩn: Có chuyện gì?

"Rời đi mà cũng không nói một tiếng?" Anh ta mở miệng, giọng điệu trách cứ.

Hạ Hữu Thất thuận miệng đáp:

"Thấy anh uống vui quá, tôi không muốn quấy rầy."

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

"Muộn rồi, không yên tâm để cô về một mình."

Mắt hắn đỏ lên, xem ra là đã uống không ít, người cũng loạng choạng đứng không vững: Để tôi đưa cô về.

"Không làm phiền anh quan tâm."

Cô lùi ra sau một bước nhỏ, giọng nói lạnh lẽo:

"Trước tiên anh vẫn nên tự chăm sóc cho mình đi."

Hữu Thất.

Yết hầu của anh khó khăn di chuyển, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không kìm lòng được mà đưa tay muốn kéo cô lại, nhưng bị người phụ nữ nhanh nhẹn nghiêng người né tránh.

Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như thiêu đốt tâm can:

"Phó tổng, say rượu nhưng cũng phải nhìn rõ người, nếu anh lại gần chút nữa, tôi liền kiện anh tội quấy rối tình dục."

Phó tổng miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn chằm chằm vào cô một lúc, thu lại cái bộ dạng thâm tình giả tạo trên mặt, bên ngoài cười nhưng trong không cười:

"Cô sao lại phải không biết đạo lý như vậy chứ?"

Hạ Hữu Thất gật đầu, khóe môi nâng lên:

"Tôi càng thích đi đường nhỏ hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!