Xin lỗi. cô hơi cúi xuống, xin lỗi một cách chân thành.
"Xin lỗi thì có ích gì?"
Cố Linh Tê tức giận, không muốn tha thứ:
"Những tổn thương mà nó đã từng chịu, cô có thể sẽ chịu một lần sao?"
Trong con ngươi trong suốt của cô chợt hiện lên một tia sáng, đột nhiên tiến từng bước lại gần, dùng sức kéo mạnh bàn tay lạnh như băng của Hạ Hữu Thất, đầu ngón tay của cô khẽ vuốt ve mạch máu nhỏ bé trên cổ tay, gằn từng chữ:
"Nó đã từng cắt vào đây ba vết, vết sâu nhất chính là ranh giới của cái chết, chỉ cần 1cm nữa sẽ không cứu được."
Cố Linh Tê nghẹn ngào, nói không nên lời:
"Cố Dực là một người đơn thuần lại tốt bụng. Lúc đó nó tuyệt vọng đến mức nào mới thà vứt bỏ người nhà chứ cũng không muốn sống nữa."
"Nó mất thời gian 8 năm, thật vất vả mới có thể đi ra khỏi con đường sai lầm này. Nhưng khi cô đột nhiên quay trở lại, nó vốn không có quyền lựa chọn mà nó chỉ có thể tự mình giẫm lên vết xe đổ, sau đó tự gây nên thương tích đầy mình."
"Cô Hạ, đây là kết quả mà cô muốn sao?"
Đầu óc Hạ Hữu Thất trở nên trống rỗng, vừa nghĩ đến hình ảnh đó, cô liền đau đến tê tâm liệt phế, cúi thấp đầu, thì thào nói nhỏ:
"Xin lỗi… Thật sự xin lỗi…"
Cố Linh Tê cúi đầu, nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên ngón tay của cô, cô đột nhiên bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ lại cảm thấy trong lòng chua xót:
"Chiếc nhẫn thật đẹp."
Cô khẽ nói:
"Cũng không uổng công Cố thiếu gia vốn sống an nhàn lại sung sướng đi sớm về khuya đến nhà hàng Tây rửa chén dĩa, còn tuyên bố muốn tự bản thân mình đi làm kiếm tiền mà mua quà tặng."
Ánh mắt của Hạ Hữu Thất chuyển sang nơi đó, nhớ lại lúc anh nhướng mày cực kỳ đắc ý mà cất cao giọng nói Bí mật, cô cố gắng kìm nén nước mắt, bởi vì cô chợt nhận bản thân mình ngay cả tư cách rơi nước mắt cũng không có.
So với tất cả những gì Cố Dực đã trả giá vì cô, cái mà bản thân cô gọi là nỗ lực có thể tính là cái gì?
Quả thật buồn cười đến cực độ.
Lúc này, Tống Uyên vốn đang im lặng chậm rãi đi tới, anh xoay người về phía Cố Linh Tê, nói giọng nhỏ:
"Chị à, Cố Dực bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, có chuyện gì, đợi đến khi cậu ấy tỉnh lại rồi hẵng nói."
Ý của anh là:
"Cậu ấy cần nghỉ ngơi."
Cố Linh Tê nhàn nhạt liếc anh một cái, bộ dáng kiêu ngạo hất tay cô ra:
"Được rồi, tôi không nói nữa."
Cô xoay người đi đến bên cạnh Chung Diễn, nắm tay anh: Chúng ta đi thôi.
Chung Diễn chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ vào trong lòng bàn tay, hạ mắt nhìn cô: Bây giờ?
Cố Linh Tê hừ lạnh:
"Cho dù nó tỉnh lại, cũng không phải muốn gặp chúng ta."
"Thằng nhóc thối không có lương tâm, để cho nó tự sinh tự diệt đi, em mặc kệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!