Chương 24: Chua xót

Hạ Hữu Thất ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn anh, một lúc sau, cô đột nhiên bật cười, ánh sáng nhàn nhạt khẽ lóe lên trong mây đen dày đặc, cả thế giới như bừng sáng.

Cô khẽ nói:

"Em phát hiện, dường như chưa bao giờ chúng ta ở cùng một tần số. Khi anh toàn tâm toàn ý* yêu em, em không biết trân trọng. Khi em thông suốt mà quay đầu lại cầu hòa, anh đã coi em thành quá khứ không muốn nhớ lại."

*Toàn tâm toàn ý: Một lòng một dạ.

Nụ cười của ma nữ nhỏ thấm đậm vài phần chua xót:

"Đây có lẽ là… hữu duyên vô phận."

*Hữu duyên vô phận: Có duyên gặp gỡ, nhưng lại không có đủ phận để ở bên cạnh nhau cả đời.

Tay của người đàn ông chợt buông lỏng cô ra, giây tiếp theo, anh lại siết chặt mười ngón tay lại cùng nhau giống như giam cầm cô, càng siết chặt, lòng càng trầm xuống.

Nếu như…

Cố Dực nhìn cô, đôi mắt ửng đỏ lại đục ngầu, trong hốc mắt hiện rõ những tơ máu, thoáng qua có chút ưu thương.

Anh khó khăn phun chữ:

"Nếu như anh chưa từng coi em trở thành quá khứ, chúng ta, liệu có thể quay đầu lại không?"

Lưng cô cứng đờ lại, hít thở có chút khó khăn.

Hạ Hữu Thất cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng hé ra lại khép lại, không nói ra được một chữ nào.

Cô im lặng một lúc thật lâu, cho đến khi nhịp tim của người đàn ông bên cạnh như muốn nổ tung, càng lúc càng dùng sức siết chặt lấy bàn tay của cô, đột nhiên cô thở phào nhẹ nhõm, tựa như đã trút được một gánh nặng nặng nề

Không biết.

Đôi mắt của cô tràn ngập sương mù, cô khẽ nói: Có lẽ…

Người đàn ông định mở miệng nói gì đó, cô đột nhiên chuyển đề tài, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm về hướng một cửa hàng nhỏ, trong tủ đông kiểu cũ bày ra đủ các loại kem que.

Trước đây, cô là người cực kỳ kén ăn, theo như lời của Cố Dực nói thì chính là

"Không ăn cái này, cái kia cũng không ăn."

Nhưng cô gái nhỏ cực kỳ kén ăn này lại thích kem que vị đậu đỏ, hương vị nhạt nhẽo, bao bì cũng không bắt mắt, ăn xong thì đỏ cả lưỡi nhưng cô thích là thích, thích mà không có lý do gì cả.

Em muốn ăn cái này.

Hạ Hữu Thấy thành thạo lấy que kem vị đậu đỏ từ trong tủ đông ra, quay đầu lại về phía anh nở nụ cười tươi: Anh mua cho em đi.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, Cố Dực thất thần trong giây lát.

Khung cảnh trước mắt này, giống như đã từng trải qua, lại không thực như đã trải qua mấy đời người.

Trái tim anh tựa như bị một chiếc roi da sắc bén hung hăng quất vào, giọng nói cũng khô khốc, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra một âm tiết: Được.

Mưa càng lúc càng nhỏ dần, khi hai người bước đi thoáng một cái đã đi đến dưới lầu của một tòa nhà cũ kỹ kia, cô đã ăn hết một nửa que kem trên tay.

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn căn nhà đã sớm không có một bóng người, lầu ba bên trái, khung cửa sổ đổ thẫm có một lỗ hổng lớn ở góc phía trên bên phải.

Đó là do năm đó khi cô rời đi, lúc đó hai người tranh cãi ầm ĩ, anh đã dùng bật lửa ném qua tạo ra cái lỗ to đó.

Cô gái nhỏ đưa mắt sang nhìn anh, ở khóe môi chảy ra nước màu đỏ tươi, môi đỏ mọng giống như được thoa một lớp mật ong mỏng, miệng phun ra khí lạnh như sương trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!