Chương 23: Truyện cổ tích

Sau khi Giang Kính về nước, ở tập đoàn của cha mình giữ một chức vụ mà lăn lộn, mò kim dưới đáy biển, làm những việc nhàn hạ nhất, mỗi ngày không có việc gì làm thì gọi điện thoại cho bạn bè, hàng đêm sênh ca.

Thỉnh thoảng anh cũng tiện đường mà ghé qua công ty của Cố Dực, cũng vài lần gặp được con gái nhà họ Ôn, hai người đi ngang qua nhau, lịch sự dừng lại, gật đầu mỉm cười.

Giang Kính đẩy cửa ra, Cố Dực đang bưng ly nước uống thuốc, vài ngày không gặp, cả người gầy đi một vòng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn qua có chút hốc hác.

"Cậu bị sao vậy, một ngày không uống thuốc thì cả người liền khó chịu sao?" Giang Kính nghênh ngang ngồi trên sô pha, ngẩng đầu lên hỏi anh.

Cố Dực tự mình uống thuốc vào, ho khụ hai tiếng, giọng nói có chút thô ráp: Phát sốt.

Anh quay đầu lại nhìn Giang Kính, không khách khí cất tiếng: Cậu đến làm đây gì?

Quan tâm cậu.

Giang Kính gác cằm lên trên cánh tay, nở nụ cười gian xảo:

"Tiện thể đến xem náo nhiệt nha, xem thử cậu có bị chị Thất ép thành cái xác khô hay không."

Cố Dực ngồi trở lại bàn làm việc, không thèm phản ứng lại lời nói của anh ta, mở tài liệu ra, lạnh lùng đuổi người: Cậu có thể cút rồi.

Giang Kính nhún vai, ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy, khóe miệng treo lên một nụ cười ác ý:

"Nói đúng ra, ngày hôm qua mình nghe thấy một chuyện khá thú vị…"

Hô hấp của anh ngừng lại, chậm ra nói tiếp:

"Có liên quan đến cậu."

Cố Dực cúi đầu, nhìn chăm chú tập tài liệu trên tay, thờ ơ nói: Nói.

"Chuyện kể là có một vị tổng giám đốc nào đó mất tích một cách kỳ lạ trong buổi ra mắt sản phẩm mới. Khi bị người ta phát hiện thì đang bỏ mặc vị hôn thê đáng yêu sang một bên, cùng người phụ nữ khác mây mưa trong phòng thay đồ, mà còn làm một cách cực kỳ vui vẻ, sảng khoái."

Người đàn ông vẫn không có biểu hiện gì:

"Tin vỉa hè, cậu cũng tin?"

"Vốn dĩ mình không tin đâu, dù sao thì mình cũng hiểu đức hạnh của cậu mà, không thể làm ra những chuyện không biết năng nhẹ như vậy. Nhưng duyên phận lại trùng hợp nha, trong đám người vây xem chuyện của cậu tối hôm qua có"con mồi

"của mình, mình liền mơ hồ nghe được một cái tên"Thất

", nháy mắt mình liền hiểu ra, ồ, hóa ra là cô ấy, vậy thì chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên…"

Giọng điệu anh đều đều mà thản nhiên, cho đến âm cuối cùng mới gợi lên một nụ cười trêu chọc:

"Dù sao, cậu đã từng yêu cô ấy đến tê tâm liệt phế*, cũng cam tâm tình nguyện mà chết…"

*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng

Cố Dực hơi nhướng mắt, một giây sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, cất giọng cảnh cáo: Giang Kính.

"Chuyện xảy ra từ tám trăm năm trước, cậu nhắc lại có ý nghĩa gì không?"

Không có ý nghĩa.

Anh cười lắc đầu, đột nhiên chuyển đề tài:

"Đúng rồi, chuyện lần trước cậu nhờ mình điều tra, mình đã có tin tức rồi."

Cố Dực không lên tiếng, bàn tay cầm bút đột nhiên siết chặt, máu trong cổ họng chợt trào ngược lên trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!