Chương 22: Ngây thơ

Sân trước của biệt thự vẫn ồn ào náo nhiệt giống như một buổi lễ trao giải đầy những ngôi sao, nhưng phía bên này lại đối lập mà cực kỳ yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở dồn dập của anh, tựa như dầu nóng bị treo ngược giữa biển cả, mỗi một giọt rơi xuống đều có thể là nọc độc chết người.

Giữa hai đồng tử u ám của anh, cô nhìn thấy một Cố Dực mà chưa từng nhìn thấy trước đây.

Giống như anh đã xé toạc tất cả những vẻ đẹp đẽ ở bên ngoài ra, ảo ảnh của bóng ma như ẩn như hiện, vô hình tản ra trong không khí.

Cô lùi lại theo bản năng, nhưng khi lùi từng bước về phía sau lại như trở thành một con lạc đà liều chết đang túm lấy cọng rơm cuối cùng, trong khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy, bị thiếu đốt đến không thể nhận ra.

Người đàn ông nhìn cô, khẽ bật cười thành tiếng: Em sợ tôi sao?

Cố Dực từng bước tiến lại gần, cả người đều là sự lạnh lùng, bàn tay to đã ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mảng da thịt trắng nõn, mịn màng.

Anh tà mị nhếch môi:

"Rất mịn màng, giống như trời sinh ra đã khiến người khác muốn đ* vậy."

Khóe miệng Hạ Hữu Thất mím chặt, vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh* như cũ, nhưng bên trong không ngừng chấn động giống như núi lửa phun trào, hô hấp chợt run rẩy, không ổn định.

*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói lạnh lùng:

"Cố Dực, anh đừng có nổi điên."

Nổi điên?

Nụ cười của anh càng sâu hơn, ánh mắt càng ngày càng khó hiểu, năm ngón tay thon dài dùng sức bóp chặt sau gáy của cô, cúi đầu ghé sát bên tai cô, thanh âm phát ra từ trong kẽ răng:

"Vậy, tôi liền như em mong muốn."

Hạ Hữu Thất nhíu mày: Anh…

…….A!

Người đàn ông đột nhiên ôm ngang eo cô, cánh tay thon dài khống chế khiến cô không thể động đậy, ngay lúc này sự chênh lệch về sức lực của nam nữ được biểu hiện một cách vô cùng sâu sắc, cô không an phận mà vặn vẹo, thở hổn hển nói: Thả tôi xuống!

Người đàn ông nhắm mắt làm ngơ, bước đi vừa nhanh lại vừa ổn định.

Cô không thể thoát ra, tức giận mở miệng nói mà không cần suy nghĩ:

"Cố Dực, tôi đ* ông nội anh, mẹ nó, anh buông tay ra!"

Đường nét hàm dưới của người đàn ông hiện ra các góc cạnh rõ ràng của xương hàm, có thể cảm nhận được các cơ đang căng chặt, kìm nén sự bùng nổ sắp đến gần.

Cô ầm ĩ suốt đoạn đường, anh làm ra vẻ không nghe thấy, đi thẳng qua hành lang, hoàn toàn mặc kệ tốp năm tốp ba nhóm người ở trước mặt mà lướt qua, nhóm khách quý mặc quần áo sang trọng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt vừa mới lạ vừa nghi hoặc.

Sau đó, anh thô bạo đá tung cánh cửa của một căn phòng thay đồ, hoàn toàn không để ý người khác đang quay đầu chăm chú quan sát.

Cánh cửa đóng lại, bên trong là một mảnh tối đen, anh không bật đèn, chỉ xoay người cô lại đẩy lên trên cửa, cơ thể anh đè lên, áp sát vào.

Hạ Hữu Thất quay mặt sang một bên, gần như hét lên: Anh muốn làm gì?

Giọng nói của anh vang lên bên tai cô:

"Tôi muốn làm em, ngay bây giờ."

Lời mắng chửi của ma nữ nhỏ vẫn còn treo lại trên môi, một âm thanh xé rách quần áo vang lên chói tai, khuếch tán trong không gian u tối. Lễ phục của cô bị xé toạc từ phía sau lưng, đường cong duyên dáng từ thắt lưng đi xuống bờ mông, khiến cho một trận xuân tình chợt nảy sinh, dâng trào.

Tay anh móc lấy mép quần lót chữ T của cô, kéo xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên chân cô, bàn tay to của anh ấn mạnh vào sau eo của cô, ép cô phải ngoan ngoãn ngẩng đầu, chờ đợi sự sủng hạnh của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!