Xe dừng lại ở ven đường.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái im lặng thật lâu, mãi cho đến khi một âm thanh nhỏ bé phát ra từ phía ghế phụ anh mới ghé mắt nhìn sang.
Cô gái nhỏ nép mình vào trong áo khoác của anh, lộ ra đôi mắt trong trẻo như chứa đựng sương sớm ban mai, ướt át, phủ một tầng sương mơ hồ.
Em ngủ lâu chưa?
Cô còn chưa tỉnh hẳn, tiếng nói như có như không:
"Sao anh không gọi em dậy?"
Người đàn ông thu lại ánh mắt, nhẹ giọng hời hợt trả lời:
"Cô Hạ nổi giận lên, tôi lại không lên tiếng được."
Rõ ràng là giọng điệu lạnh lùng, nhưng Hạ Hữu Thất lại nghe ra được vài phần ngượng ngùng non nớt, như thể người nói ra lời này, ngoài trừ chàng trai trung nhị kiêu ngạo và ngây thơ kia thì sẽ không còn ai khác.
Cô chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn anh, quyến rũ nói:
"Nhưng mà tối hôm qua anh"làm
"em thiếu chút nữa là tắt thở, bây giờ đâu còn sức lực nào để đánh anh chứ…"
Người đàn ông nhìn sang:
"Đó là cô tự chuốc lấy."
Hạ Hữu Thất không tức giận hay khó chịu, cười tủm tỉm lấy điện thoại trong túi xách nhỏ của mình ra đưa tới trước mặt anh, cô liếm liếm môi:
"Cố tổng, lưu lại cách thức liên lạc chứ."
Người đàn ông cười nhạo:
"Cô có thể nắm rõ tất cả hành tung của tôi mà, bây giờ lại còn giả vờ không biết với tôi?"
Cô gái nhỏ nhướng mày:
"Vậy anh sẽ trả lời điện thoại của em sao?"
Cố Dực lạnh nhạt đưa mắt nhìn lại về phía con đường, giống như không muốn dây dưa quá nhiều với cô, trực tiếp ấn nút mở khóa xe, lạnh giọng nói: Xuống xe.
Hạ Hữu Thất không quan tâm lắm nhún nhún vai, nhàm chán, đúng là không biết đùa gì hết.
Cô tiện tay nắm chiếc áo khoác âu phục của anh, cầm lấy túi xách nhỏ định xuống xe, vừa xoay người liền bị người đàn ông gọi lại: Để áo khoác lại.
Hạ Hữu Thất xoay người lại, từ từ cởi áo khoác trên người ra. Lớp vải mỏng manh sớm đã bị anh xé toạc từ lâu, chỉ cần hơi cúi người liền có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay in trên bầu ngực mềm mại bên cạnh đường viền cổ áo.
Cặp chân dài thẳng tắp, trắng như tuyết cũng lộ ra vài vết cắn hồng hồng bên dưới chiếc váy ngắn.
Tối hôm qua anh đem chân cô đặt trên vai mình, cắn mạnh mấy cái như trút giận. Kẻ đầu tiêu dưới thân vừa đau vừa sung sướng, từng đợt co rút mạnh mẽ hút chặt lấy khiến da đầu anh như nổ tung, chỉ nghĩ muốn đến việc giết chết cô.
Ma nữ nhỏ ấm ức níu lấy anh:
"Anh xác định muốn em mặc như thế này mà đi ra ngoài sao?"
Giọng anh bình tĩnh:
"Cô có bị lột hết đồ cũng không liên quan đến tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!