Phòng bao lộng lẫy xa hoa, buổi tiệc rượu nhàm chán đến cực điểm xen lẫn những âm thanh hỗn tạp mời rượu chói tai.
Cô nâng tay lên che miệng giả vờ ho nhẹ, thực ra là đang ngáp một cái thật dài.
Thật nhàm chán.
Về nước một tháng, đây đã là bữa tiệc thứ n mà cô phải tham gia.
Một đám miệng lưỡi nhà quan* hết nhóm này đến nhóm khác tiến tới bàn chuyện hợp tác, theo cô thấy cũng đều là bình cũ rượu mới* mà thôi.
*Miệng lưỡi nhà quan: mình không tìm được câu nào thích hợp nên để nguyên văn.
*Bình cũ rượu mới: nguyên văn là
"đổi thang mà không đổi thuốc".
Đều là người tai to mặt lớn, bụng phệ, ánh mắt mang theo ý cười dâm đãng, nếp nhăn ở khóe mắt có thể so sánh với bánh kem ngàn lớp, chỉ liếc nhìn một cái thôi đã khiến người ta run rẩy.
Những kẻ ghê tởm này lại cứ không chịu biết thân biết phận, trắng trợn thèm muốn sắc đẹp của cô, mở miệng ra là một câu quốc sắc thiên hương* mà đưa cô thổi phổng lên đến tận trời, lại phối hợp với cái vẻ mặt tươi cười nịnh nọt kia, làm cho Hạ Hữu Thất không khỏi sinh ra một ảo tưởng.
*Quốc sắc thiên hương: người con gái có sắc đẹp tuyệt trần.
Nếu hiện tại cô ra lệnh cho gã quỳ xuống, gã chẳng những nghe lời mà chân tay chạm xuống đất, hơn nữa còn gâu gâu với cô hai tiếng.
Ha ha.
Hình ảnh tưởng tượng trong đầu rất buồn cười, Hạ Hữu Thất không nhịn được mà cười thành tiếng.
Làm sao vậy?
Phó giám đốc công ty ngồi bên cạnh nhạy bén nhận ra được sự khác thường của cô, ân cần ghé sát vào còn cố tình thổi khí nóng bên tai cô.
"Lại còn cười vui vẻ như thế."
Hạ Hữu Thất là loại người nào, cái kỹ xảo trêu ghẹo con gái nhà lành của loại đàn ông cặn bã này dùng lên người cô, quả thực là gãi không đúng chỗ ngứa.
Không có chuyện gì.
Cô hờ hững, tự nhiên ngồi thẳng người thẳng dậy, khoé môi nâng lên một độ cong tiêu chuẩn, hoàn hảo đến mức có thể dùng thước để đo.
Phó giám đốc cũng biết điểm dừng, tiếp tục quay trở lại cũng những người khác nâng cốc trò chuyện vui vẻ.
Sau ba vòng rượu, trên mặt mọi người ít nhiều đã có vài phần ngà ngà say, duy nhất chỉ có Hạ Hữu Thất là chưa dính một giọt rượu nào, dường như đang thưởng thức những trò xiếc khỉ vô cùng đặc sắc diễn ra trong bữa tiệc.
Cô nhàm chán uống một ngụm nước chanh ngọt đến phát ngấy, tiện thể gửi tin nhắn cho Brie đang ở nước Mỹ xa xôi.
[Một đám đần độn.]
Đầu bên kia trả lời rất nhanh: [Uống ít rượu thôi, về nhà sớm một chút.]
Hai tay Hạ Hữu Thất vừa định nhắn tin trả lời lại, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Cô nghe thấy âm thanh nặng nề đóng cửa phòng bao, cùng với… giọng nói trầm thấp, đậm chất nam tính của một người đàn ông, khiến sống lưng cô trong nháy mắt trở nên tê dại.
"Thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe."
Cô giữ nguyên tư thế cúi đầu, sửng sốt mất mấy giây, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng trên cổ tay mình mạch đập đang thình thịch nhảy lên.
Trái tim liên tục run rẩy, không ngừng mất trật tự nhảy nhót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!