Ngày xuất giá, Tiết Hành ngồi trong hỉ phòng cả một đêm.
Nến đỏ cháy hết, giọt nến chảy đầy đế cắm, vị hôn phu vốn nên giở khăn voan nàng ra vẫn chưa từng xuất hiện.
Thị nữ Ôm Cầm cố ý tìm hiểu tin tức thay nàng, biết được tối qua Tuyên Vương điện hạ đi đến viện của vị kia, vị kia còn không tiếp đón điện hạ, chàng đứng trong sân đến nửa đêm mới được lén lẻn vào trong.
"Điện hạ thiên vị Lý thị như thế, ngay cả đêm động phòng hoa chúc với ngài… Nương tử, cuộc sống sau này của ngài sẽ ra sao đây?"
Ôm Cầm đau lòng cho nàng, khổ sở chảy nước mắt.
Nàng soi gương hoa lăng vẽ xong nét cuối đuôi mày, hờ hững đáp:
"Còn ra sao nữa? Cứ như vậy thôi."
Ba ngày sau, nàng chưa được gặp mặt Triệu Tòng, thẳng đến ngày hồi môn, trên xe ngựa, nàng mới chính thức gặp mặt vị trượng phu trên danh nghĩa của mình.
"Quản tỳ nữ của ngươi cho tốt."
Chàng ngồi xa xa, trong tay cầm con dao nhỏ khắc gỗ, chắc là món đồ chơi nhỏ muốn tặng cho Lý thị. Chàng khắc vô cùng nghiêm túc, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên cảnh cáo nàng:
"Nếu lại để bổn vương biết được, thủ hạ của ngươi thò đầu đến gần sân của Uyển Nương dò hỏi tin của nàng nữa thì đừng trách ta bán ả đi."
Nàng ngẩn ra, hồi lâu mới gục đầu xuống, cụp mắt đáp: Dạ.
Tiệc hồi môn, Triệu Tòng thể hiện rất thoả đáng, gắp đồ ăn rót rượu cho nàng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, thoạt nhìn tựa như phu quân tân hôn dịu dàng săn sóc.
Nàng cũng phối hợp diễn cùng chàng, giả bộ làm cô dâu mới e thẹn không thôi. Cả mẫu thân luôn nghiêm khắc cũng lộ vẻ tươi cười mừng rỡ, nhân lúc lén lôi kéo nàng dò hỏi cụ thể, xong thúc giục nàng mau sinh con nối dõi cho điện hạ.
Trên mặt nàng giữ nguyên vẻ mỉm cười, đáy lòng lại thấy chua xót, không dám nói cho mẹ biết, nàng còn chưa động phòng, lấy đâu ra con cái đây?
Từ đại hôn tháng ba đến cuối năm, bụng nàng vẫn không có chút động tĩnh. Cuối cùng mẫu thân bắt đầu sốt ruột, thường tìm đại phu bắt mạch cho nàng, rồi lại tìm mấy phương thuốc cổ truyền giục thai, nhưng nàng vẫn không có được hỉ mạch.
Đến đó, mẫu thân mới biết được nàng chưa viên phòng với Triệu Tòng.
Tự mình nghĩ cách!
Mẫu thân vỗ án kỷ, dùng ánh mắt tràn ngập thất vọng và phẫn nộ nhìn nàng.
"Ta dốc lòng nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, tiêu tốn biết bao nhiêu tâm tư lên người ngươi không phải để nhìn ngươi vô dụng như vậy, ngay cả một ca nữ ti tiện cũng bó tay hết cách!"
Nàng im lặng quỳ trên mặt đất, không nói lời nào nghe mẹ răn dạy.
Ca nữ ti tiện sao?
Vậy là mẹ cũng biết, chính ca nữ địa vị đê tiện đó lại có được toàn độ tình ái của điện hạ à?
Nhưng cũng không phải nàng hết cách với chuyện này.
Ngay lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã nhìn ra Lý Uyển lương thiện từ tận đáy lòng, người như vậy, rất dễ đối phó.
Chỉ cần nàng tìm đến sân của nàng ấy, làm chút trò khuỵu người chảy chút nước mắt, cô nương ngốc kia thế mà tin thật, ngây thơ đến mức Tiết Hành cầm lòng không đặng cũng thấy đáng thương thay.
Thật mau sau đó, rốt cuộc hôn phu cũng đặt chân tới phòng nàng một lần, là bị Lý Uyển đánh mắng xô đẩy tới.
Tình huống này làm Tiết Hành khiếp sợ thêm lần nữa.
Lần đầu nàng nhìn thấy có nữ tử đanh đá như vậy, lúc này Tuyên Vương đã được lập làm trữ quân, chàng là Thái tử điện hạ cao quý nhất quốc triều, là thiên tử tương lai, cũng là phu quân của các nàng. Nhưng Lý Uyển lại tay đấm chân đá điện hạ, như mấy người đàn bà đanh đá phố phường kia.
Cuối cùng nàng ấy cứng chân đá trúng cẳng chân của điện hạ, làm chàng ngã quỵ trên mặt đất, sau đó không thèm quay đầu mà rời đi luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!