Chương 6: Chuyện xưa

Năm đầu tiên, mùng hai tháng mười, ngày nhâm ngọ tháng quý hợi.

Tin tức Lương Nguyên Kính từ cự tuyệt vẽ tranh truyền ra ngoài, A Bảo nhanh chóng trở thành trò cười trong cung, nàng tức muốn điên, cảm giác đi bất kỳ chỗ nào cũng đều sẽ có người cười nhạo ở sau lưng.

Triệu Tòng phải vì nàng chọn một người khác ở hàn lâm tới vẽ cho nàng, A Bảo có làm gì cũng không chịu, càng muốn để Lương Nguyên Kính tự tay làm việc này cho nàng.

Khi ấy nàng vừa mới được sắc lập làm hậu không lâu, vào lúc đứng đầu ngọn gió, nhất cử nhất động đều có đôi mắt nhóm gián quan nhìn chằm chằm, Triệu Tòng khuyên nàng nên nhẫn nhịn đến lúc gió yên biển lặng.

A Bảo nhất quyết không chịu, nàng nhịn không được mấy cái miệng đó.

Triệu Tòng bị nàng làm loạn đến hết cách, chỉ đành tuyên Lương Nguyên Kính vào cung lần thứ hai.

Vào lần đó, hắn không từ chối nữa.

A Bảo còn nhớ rõ, đó là vào cái ngày thu khí hậu rất đẹp, vạn dặm không mây, vườn đan quế và hoa cúc đều đã nở, khung cảnh tươi đẹp, vô cùng náo nhiệt.

Sau khi nàng phái nhóm nội thị đưa Lương Nguyên Kính tới sau ngự hoa uyển, chính mình ngồi lại trong Khôn Ninh Điện, người giám sát hầu hạ nàng phụ trách thay nàng chạy đi nghe ngóng tin tức.

Lương Nguyên Kính đã được điều đến nơi xong rồi, người giám sát lập tức kêu hắn bắt đầu vẽ tranh, hạn vẽ là ba nén nhang, đề bài là vẽ Hoàng Hậu thưởng thức cảnh mùa thu.

Mục đích của đề bài này thực chất là muốn làm khó dễ Lương Nguyên Kính, bởi vì hắn chưa từng gặp qua Hoàng Hậu, tất nhiên cũng sẽ không thể hoạ lên được.

A Bảo rất tò mò bèn hỏi người giám sát phản ứng của hắn lúc nghe thấy đề bài.

Người giám sát nói:

"Nương nương, ngài ấy không nói gì cả."

Sao có thể vậy được?

A Bảo tụt hứng:

"Chẳng lẽ hắn không hỏi Hoàng Hậu nương nương ở đâu sao?"

Có hỏi. Người giám sát đáp,

"Thiếp cũng làm theo lời nương nương bảo, chỉ vào bụi hoa, nói"nương nương đang ở chỗ này, chẳng lẽ đại nhân không nhìn thấy sao,đại nhân sinh ra có bệnh ở mắt hay trong mắt ngài vốn không có nương nương?

"Hắn trả lời thế nào?"

A Bảo vội vàng hỏi lại.

"Lương đại nhân cũng không nói gì nữa, chỉ cầm bút lên bắt đầu vẽ."

A Bảo: Hắn vẽ ra cái gì?

Cái này…… Người giám sát lộ vẻ khó xử, ăn ngay nói thật đáp,

"Nương nương, thiếp chưa kịp xem nữa."

A Bảo phất tay đuổi nàng ấy xuống:

"Ghé đó xem thử, xong về báo lại cho ta!"

Người giám sát nhanh nhảu chạy đi, A Bảo tuốt cây tắc, vừa ngó xem nhóm tiểu nha đầu bên hông cửa đang phấn khởi cười nói cái gì mà sao mấy cái mặt đều đỏ như quả mận chín.

Họ đang nhìn cái gì vậy?

Không lẽ đang nhìn Lương Nguyên Kính kia? Hắn có gì đẹp?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!