Giờ Tý ba khắc [1], Lương Nguyên Kính ngồi dưới ánh nền mờ nhạt ở chầu viện, mở trang giấy ra, chấp bút vẽ tranh.
[1] Giờ tý là 23g đêm đến 1g sáng.
Một khắc = 15". (chắc tầm 23g45)
Chầu viện nằm bên ngoài cửa phụ Tuyên Đức lâu, phía đông của Ngự Nhai, là nơi bách quan tập hợp vào sáng sớm chuẩn bị vào triều.
Theo quy định của ⟪Canh giữ cửa cung⟫, đến canh bốn hai kẻng mới mở cửa, trước đó, tất cả quan lại lên triều đều phải chờ tại đây, cũng có quan viên đặc biệt ở ngoại thành vì đường đi quá xa, lo sợ đến trễ nên sẽ đến từ canh ba, chờ ở chầu viện thêm một hai canh giờ.
Nửa đêm giờ Tý, toàn bộ thành Đông Kinh đều đang yên giấc.
Phùng Ích Toàn chắc đã bị Giác Minh hoà thượng chuốc rượu say, ngủ khò khò ở nhà rồi.
Nếu tỉnh táo cũng không sao, canh giờ này cửa cung đã rút chìa khoá, cách thức cung cấm nghiêm ngặt nhất. Không có thư tay từ kim thượng, quan thủ môn cũng không dám tuỳ ý mở cửa. Cửa không mở mà có người xông vào sẽ chịu tội đột nhập suốt hai năm.
Phùng Ích Toàn nhất định không có lá gan tày trời này.
Hơn nửa đêm đã qua, thủ vệ cũng đỡ nghiêm ngặt hơn ban ngày, có thể để A Bảo thành công lẻn vào Tư Thiên Giám đỡ gặp phiền toái.
Lương Nguyên Kính cầm dao khắc, nhìn A Bảo:
"Hay là em quay người lại đi?"
Vì sao? A Bảo trừng mắt với chàng,
"Em xem cũng không được à?"
Không phải……
Lương Nguyên Kính buông tiếng thở dài, đành vén tay áo lên ngay trước mặt nàng. Hiện giờ cánh tay của chàng đã quấn đầy băng vải, mấy vết thương đã khép lại trước đó cũng do oán khí A Bảo xâm nhập làm tét ra lần nữa. Tuy không ứa máu nhưng nhìn vẫn rất ghê, hơn nữa đã không còn chỗ nào hạ dao xuống.
A Bảo siết chặt bàn tay, hơi thở đông cứng, bỗng nhiên thấy hối hận bản thân không nên đưa ra chủ ý thối nát này.
Còn muốn tạo thêm vết sẹo lên người của Lương Nguyên Kính.
Lần cuối cùng, A Bảo tự nói với chính mình, đây nhất định là vết cuối cùng. Chờ sau hôm nay, nàng có thể đi đầu thai, không còn oán khí của nàng, vết thương trên cánh tay chàng sẽ lành lặn trở lại.
Anh không sao, Lương Nguyên Kính thấy thần sắc nàng không đúng lắm, lại bắt đầu an ủi nàng, Không đau chút nào.
"Em biết, chàng cắt đi, ít… Ít chảy máu lại chút."
A Bảo tự ti quay người đi chỗ khác, nàng vẫn không thấy cảnh rạch dao máu thịt của Lương Nguyên Kính.
Một lát sau nghe được âm thanh của chàng vang lên từ đằng sau: Xong rồi.
Thân thể A Bảo bắt đầu trở nên nóng rực, mềm mại nhẹ bẫng, một luồng ánh sáng đỏ lóe lên, nàng hoá thành con bướm sặc sỡ, vỗ cánh bay lên xà nhà. Lương Nguyên Kính đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nhìn nàng chăm chú.
Từ góc nhìn, mặt chàng trở nên có chút kỳ quái, cả người như được bao phủ trong ánh nến, cũng từ đấy tỏa ra vầng sáng ấm áp bao quanh.
A Bảo bay sà xuống, dừng lại trên chiếc mũi cao thẳng của chàng.
Đừng bướng bỉnh.
Lương Nguyên Kính cười nâng nàng xuống. A Bảo bay vòng quanh ngón tay thon dài của chàng vài vòng, cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay, vỗ nhẹ cánh bướm.
"Đi đi, mọi việc bảo trọng."
Lương Nguyên Kính nâng tay lên cao, A Bảo nhảy từ đầu ngón tay chàng bay ra ngoài cửa sổ, lướt qua mái nhà san sát nối liền nhau của thành Đông Kinh, bay thẳng về hướng cung cấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!