Chương 5: Tân hậu

Nếu có người còn nhớ, năm đầu tiên đó là một năm đầy biến động, triều dã xuất hiện không ít tin tức lớn.

Tiên đế mất, tân đế kế vị, sau khi ngôi vị vững vàng, các quan lại đều tấu chương đề nghị quan gia sắc lập Hoàng Hậu, Triệu Tòng từng vờ như vô ý để lộ ra ý tứ muốn lập A Bảo làm Hoàng Hậu, tất nhiên là bị phản đối kịch liệt.

Nguyên nhân phản đối cũng chỉ là những cái lý luận cũ rích nhai đi nhai lại xuất thân của A Bảo.

"Một nữ ca kỹ sao có thể trở thành quốc mẫu?"

"Vị ti vô kẻ dưới phục tùng, đức sơ vô lấy đảm nhiệm." [*]

[*] Câu này xuất phát từ Nho giáo, nôm na là người xứng đáng ngồi trên cao sẽ tự có người ở dưới phục tùng và ngược lại. Hiểu theo ý mình là A Bảo không xứng vị trí Hoàng Hậu, có lên làm Hậu cũng không ai phục.

Có một số điều còn kỳ quặc hơn, A Bảo không muốn nhớ lại nhiều quá, nói tóm lại là mấy lão già đó mắng rất hăng, người này so với người kia càng lợi hại hơn, giống như bọn họ dành nhiều năm đọc sách thánh hiền chỉ để mắng người thôi vậy.

Sau khi Triệu Tòng thử nghiệm lần đầu tiên, đã biết ý kiến của triều thần không dễ dàng thay đổi như vậy, nên hắn đã suy nghĩ ra một phương pháp khác.

Nhóm quan lại nói A Bảo xuất thân bần hàn, hắn lập tức đổi xuất thân của A Bảo lại.

Quản lý phủ Khai Phong vừa đúng lúc mang họ Lý, xuất thân cao quý, thậm chí dưới thời Nguỵ Tấn tổ tiên Lý thị từng làm chức thị lang thư, về sau làm quan lớn, có gia phả chứng giám.

Triệu Tòng muốn để A Bảo ghi vào gia phả ông ta, còn ám chỉ ông ta chấp nhận cùng dòng họ với A Bảo, hắn sẽ ban chức quan tiền tài để báo đáp. Nhưng không ngờ Lý Nghiệp Trung nhất quyết cự tuyệt, làm cho Triệu Tòng vô cùng xấu hổ, bèn tìm cớ đẩy ông ta ra khỏi Đông Kinh, bảo toàn thanh danh của mình.

Sau đó, Triệu Tòng còn muốn tìm quan viên mang họ Lý để hợp tác, nhưng lần này A Bảo không đồng ý làm theo, những đại thần đó khinh thường nàng, nàng mới không muốn làm thân thích với họ đâu.

Triệu Tòng rơi vào đường cùng, đành tự tay viết chiếu thư lập hậu, đến lúc chiếu thư đưa tới Trung thư môn hạ, sau khi được Tể tướng Lữ Dật xem qua nội dung, tiện tay đốt luôn chiếu thư.

Không thể nghi ngờ gì nữa, các triều thần lần lượt phản kháng việc lập Lý thị làm hậu, chuyện này lập tức chọc giận Triệu Tòng.

Tháng bảy, Lữ Dật bãi tướng, liên luỵ đến mấy chục người bạn môn đệ cũ. Bắt đầu từ đó, miễn là quan lại nào trong triều phản đối chuyện lập hậu, đều có khả năng bị giáng chức. Tân đế dùng quyền lực trong tay chỉnh lại toàn bộ triều đình, làm cho chúng thần phải biết rằng thiên hạ này do ai làm chủ.

Trong lúc nhất thời, triều dã rầu rĩ, không còn ai dám hó hé thêm tiếng nào.

Triệu Tòng cuối cùng cũng được như ý nguyện lập A Bảo làm Hoàng Hậu, cùng lúc đó, cái danh hồ ly tinh A Bảo cũng ngày càng truyền đi xa hơn. Nhân tài trong triều vì nàng mà biến mất dần, tội danh của nàng càng lớn hơn, còn rước thêm vào người tiếng chửi rủa từ người trong thiên hạ.

Khi đó A Bảo còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng chìm đắm trong niềm vui sướng trở thành Hoàng Hậu hạnh phúc ở bên Triệu Tòng như thuở ban đầu, hai người ân ái tựa như tân hôn năm đó, trong mắt chỉ có người kia, Tiết Hành không tồn tại, mấy cái đại thần tiền triều khó ưa đó cũng không tồn tại.

A Bảo tự cho như vậy rất hạnh phúc, cho đến khi người kia đến, hoàn toàn phá vỡ mộng đẹp của nàng.

Lương Nguyên Kính ở hàn lâm viện, lấy lý do cảm phong hàn, sức khoẻ không tốt, từ chối vẽ tranh cho tân hậu.

Tin tức truyền ra, tiền triều hậu cung, mỗi người ai nấy cũng đều vỗ tay ăn mừng.

**

Trăng như nước chảy, cả phòng yên tĩnh.

A Bảo nằm thẳng trên giường, mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện thêm một chuyện nữa, quỷ hồn không có nước mắt.

Nàng quay người nằm nghiêng, mặt nhìn tấm bình phong, phảng phất thấy được bóng dáng của Lương Nguyên Kính, sườn mặt của hắn khẽ nhấp nhô như sườn núi.

A Bảo vươn đầu ngón tay cách khoảng nhỏ di di theo đường cong kia, đột nhiên ngồi dậy, xuống giường, vòng qua bình phong đi đến trước người Lương Nguyên Kính, bởi vì quỷ hồn không có tiếng bước chân, cho nên không khiến hắn thức giấc.

Tư thế ngủ của Lương Nguyên Kính cũng phần nào tượng trưng cho con người của hắn, hết sức quy củ, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở bụng, hắn cũng không phát ra tiếng, chỉ có khi áp tai lắng nghe mới có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn.

Dù trong phòng đã tắt đèn, nhưng có ánh trăng cũng đủ để chiếu sáng.

A Bảo ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, cẩn thận quan sát vẻ đi ngủ của hắn.

Lương Nguyên Kính đúng là có dáng vẻ không tồi, mặt đẹp như ngọc, mũi cao thẳng, môi dịu dàng, bỏ qua thành kiến giữa cả hai người thì hắn cũng được coi là một vị công tử trang nhã cao quý hiếm có, dễ dàng được các tiểu nương tử ở thành Đông Kinh yêu thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!