Chương 48: Ác quỷ

Lúc mới biết bản thân là ác quỷ, A Bảo đã chẳng giấu được vẻ hãi hùng.

Nếu không tính đứa nhỏ của Tiết Hành đã chết trong tay nàng thì sơ lược sinh thời nàng chưa làm qua chuyện gì xấu. Sau khi chết cũng được coi là quỷ lành, thứ nhất không doạ người, thứ hai không hại người, nhưng theo Giác Minh nói cũng không phải tính như vậy.

Quy luật đạo trời, trong sáu cõi gồm người, quỷ, thần đều phải an vị không được quấy nhiễu lẫn nhau. Người sau khi chết đi thân xác tiêu hủy, linh hồn lên trời, xuống âm ty nơi chín suối, đến Diêm La Điện thanh toán hết mọi công đức và tội lỗi của mình.

Sau đó qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà quên hết chuyện cũ, nhảy vào giếng luân hồi để chuyển thế thành người. Đó là vòng đời của một người phàm.

Nếu giống như A Bảo đây, sau khi chết không xuống địa phủ hoàng tuyền mà hồn vía phiêu bạt chốn trần gian, dần dà sẽ sinh ra tham luyến nấn ná nhân gian này.

D. ục vọ. ng càng tích càng sâu, càng căng càng lớn, lòng tham không được thoả mãn sẽ sinh ra oán khí. Nó chính là thủ phạm hại miệng vết thương Lương Nguyên Kính không được lành lặn.

Ngày nào chưa trừ bỏ oán khí, ngày đó vết thương của chàng không thể lành lại. Cho đến khi tinh khí trên người đều bị A Bảo hút đi sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn đi đời nhà ma. Đây là nguyên nhân chính mà

"người và quỷ khắc nhau" như Giác Minh từng nói.

Mặc cho A Bảo không ngờ vào một ngày nào đó nàng sẽ hại chết Lương Nguyên Kính.

Giác Minh nghiêm mặt nhìn Lương Nguyên Kính:

"Tóm lại, tiểu nương tử A Bảo cần phải mau chóng đi đầu thai chuyển thế, bằng không sẽ nguy hại đến tính mạng của cậu."

Lương Nguyên Kính nghe xong, bất chợt cả kinh từ trên giường ngồi thẳng dậy, đầu đầm đìa mồ hôi lạnh.

"Không⎯ Không thể nào!"

"Đâu tới phiên anh nói không thể," A Bảo đứng rất xa, lạnh mặt nói,

"Lương Nguyên Kính, là tôi muốn đi đầu thai, không liên quan đến anh."

Lương Nguyên Kính đau lòng, giãy giụa muốn xuống giường kéo nàng lại.

A Bảo tức giận đến đen mặt, vội hô lớn:

"Không được xuống giường! Nằm yên đó! Nếu không tôi sẽ đi ngay tức khắc!"

Lương Nguyên Kính bị nàng hù dọa, nhất thời không dám cử động, đành ngồi lại trên giường, sắc mặt trắng bệch nhìn nàng:

"Em là nương tử của anh mà, chúng ta đã bái thiên địa…"

A Bảo không ngờ đã tới nước này mà chàng vẫn còn mơ mộng cùng nàng bên nhau trọn đời, lòng dạ nhất thời vừa hoảng vừa giận, rống to nói:

"Anh im miệng! Có biết nguy hiểm đến tính mạng là gì không hả? Đồ ngốc! Còn muốn bên nhau với tôi, anh… Anh sẽ……"

Anh biết, Lương Nguyên Kính thở hổn hển xen ngang lời nàng, Anh không sợ.

…………

A Bảo mệt mỏi che gò má, nỗi bất lực sâu thẳm dưới nội tâm bùng lên.

Nói không thông, nàng biết rất rõ điểm này.

Lương Nguyên Kính là người nói không thông. Chàng có vài phần si tình, còn rất cố chấp, đã đánh chủ ý rồi sẽ không dễ dàng bị lung lay, cho nên chàng mới năm lần bảy lượt nhắc tới chuyện nàng là nương tử của chàng.

Bọn họ đã cúi lạy trời đất, ở góc nhìn của chàng, đây là lời thề đã định, từ đây cho đến lúc lên thiên đường hay xuống hoàng tuyền đều không thể huỷ bỏ.

"Anh không sợ, tôi để tâm."

A Bảo nhìn chằm chằm xà nhà trên đầu, nhẹ giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!