Chương 46: Si tình

"Quách đại nương tử, xin cô đừng làm chuyện này nữa."

Dưới cây táo, Lương Nguyên Kính dùng lời lẽ nghiêm túc nói với cô nương trước mặt.

Thiền Nương xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu, chỉ dịu dàng cúi đầu, lộ ra đoạn cổ mảnh khảnh trắng mơn, đỏ mặt nghẹn giọng nói:

"Xin lỗi anh, Lương công tử, tôi chỉ muốn báo đáp ân tình…"

Lương Nguyên Kính xen ngang:

"Cha cô đã cảm tạ tôi rồi, tại hạ không cần cô báo đáp đâu."

A Bảo chậc một tiếng:

"Nói gì vậy? Từ từ nói chuyện được không?"

Thiền Nương bị chàng nói năng không lưu tình như vậy, cắn môi muốn oà khóc, mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn, nước mắt lay động đột ngột quỳ gối xuống.

…… A Bảo hoảng sợ, vội vàng nhảy sang bên cạnh,

"Làm sao thế? Đâu cần hành lễ lớn tới vậy?"

Lương Nguyên Kính cũng lắp bắp kinh hãi muốn kéo nàng ấy đứng dậy, chợt thấy vậy không thoả đáng, đành thu tay bắt chước A Bảo tránh sang một bên.

Thiền Nương lê đầu gối lại gần, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo của Lương Nguyên Kính, khóc lóc nói:

"Lương công tử, cầu xin ngài cứu mạng nô gia với, Thiền Nương không cầu danh phận, chỉ xin kiếp này có cơ hội ở cạnh phụng dưỡng cho công tử…"

………

A Bảo hạ tay xuống, không nói gì nhìn lên trời. Đêm đông, cây táo sớm rả rụng hết lá, sao nàng còn cảm giác trên đầu có mảnh xanh ý dạt dào?

"Chẳng phải cô ấy đã đính hôn với người khác rồi sao?"

Nàng nói thầm trong lòng, vậy mà Thiền Nương cô nương này còn bày trò cạy góc tường nhà nàng đi, cũng thật dũng cảm mà, trong lòng nàng thêm ê ẩm thêm hụt hẫng.

A Bảo quái gở móc mỉa cười, lia mắt chòng ghẹo Lương Nguyên Kính:

"Lương công tử được chào đón thật nha, xưa có tiểu cô nương dạy chàng trèo tường thì nay có nữ tử nấu nướng cho chàng, số đào hoa mạnh quá. Theo em thấy, chi bằng cưới người ta làm vợ đi, để cô ấy tận tâm phụng dưỡng chàng nhé?"

…………

Lời nói sắc bén như dao găm, sát khí ngợp trời.

Lương Nguyên Kính thức thời chọn cách tránh đi mũi nhọn, hỏi ngược lại Thiền Nương:

"Tôi nhớ rõ nhà cô đã tìm người đính hôn rồi mà."

Thiền Nương nước mắt lã chã, khóc không thành tiếng:

"Tôi không muốn gả tới Duyên Châu, càng không muốn gả cho người ngay cả mặt còn không biết, nhưng còn cha… Lương công tử, cầu ngài cho nô gia cơ hội đi mà, Thiền Nương chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài……"

"Làm trâu làm ngựa báo đáp chàng kìa."

A Bảo nhướng mày, hứng thú lặp lại.

………

Không được. Lương Nguyên Kính nhất quyết từ chối nàng ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!